Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 658 - Chương 658: Xưa Nay Chưa Ai Bỉ Ổi Như Nghiêm Lỗi, Trần Chính Nho Giận Tím Mặt! (1)

Chương 658: Xưa Nay Chưa Ai Bỉ Ổi Như Nghiêm Lỗi, Trần Chính Nho Giận Tím Mặt! (1)

Chẳng qua làm một văn báo lưu truyền nội bộ thì không sao hết, vậy điều khiển văn nhân thiên hạ thì sao, điểm này trong lòng ông hiểu rõ.

Nhưng Nữ đế lắc đầu, nhìn về phía Lý Quảng Hiếu nói.

"Lão sư, bây giờ Văn cung không còn là Văn cung trước kia nữa, lão sư rời khỏi Đại Ngụy nhiều năm, có một số chuyện lão sư vẫn chưa hiểu rõ."

Nữ đế chậm rãi đứng dậy, sau đó nói như vậy.

"Ý của bệ hạ, Văn cung Đại Ngụy sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để bắt chước văn báo Đại Ngụy?"

Lý Quảng Hiếu hỏi.

"Không chỉ bắt chước, trẫm càng cho rằng, Văn cung Đại Ngụy sẽ dốc toàn lực ra để chèn ép văn báo Đại Nguỵ, bọn họ càng hiểu rõ tính quan trọng của thứ này."

"Bên trong Văn cung có một thứ được gọi là chiêu văn bố cáo, thứ này có tác dụng để điều tiết chống chế ý chí của văn nhân thiên hạ."

"Mà tầm mắt của Hứa Thanh Tiêu là về muôn dân thiên hạ, có lẽ sẽ đưa gợi ý cho Văn cung Đại Nguỵ."

"Kể từ đó, chỉ sợ Văn cung Đại Ngụy ngay lập tức làm một bản văn báo tương tự để đánh lại Hứa ái khanh."

Nữ đế nói thế, vì trong ánh mắt của nàng, Văn cung Đại Ngụy đã biến chất hoàn toàn, mặc dù có một số bộ phận Đại Nho chưa đổi lòng.

Nhưng phần lớn nho sinh, tâm tư đã không còn Đại Ngụy nữa rồi.

Bọn họ có lòng muôn dạ thú gì, Nữ đế rất rõ, bằng không mà nói, sao nàng vừa lên ngôi đã chèn ép Nho Đạo nhất mạch như thế?

Chẳng lẽ lại không kính trọng Thánh Nhân?

Không, mà vì thứ Nho Đạo nhất mạch muốn đã bao trùm lên trên cả hoàng quyền, nhân lúc hoàng quyền đang suy thoái này, tiếc là bọn họ không làm được, cho nên bọn họ bắt đầu động tâm tư khác.

Cuộc chiến Bắc Phạt, liệu có bóng dáng của những nho thần này hay không?

Loạn Phiên Vương, có vết chân của các nho thần hay không?

Rối loạn trong Đại Nguỵ, những nho thần này có động tay động chân vào hay không?

Những chuyện này, trong lòng Nữ đế biết rõ, nhưng chính những nho thần này làm việc quá cẩn mật, bọn họ chính là nhóm người thông minh nhất thiên hạ.

Điểm này, chính miệng phụ thân nàng đã nói.

Thậm chí thất bại của Bắc Phạt, cũng liên quan rất nhiều đến nho thần, nhưng rốt cuộc có thật hay không, không có chứng cứ chứng minh thôi.

Cho nên người đời đều cảm thấy Đại Nho có đức có tài, cho rằng bọn họ là kẻ học nho, cho dù như thế nào, làm việc đều quang minh lỗi lạc.

Nhưng Nữ đế lại biết bọn họ cũng không phải nho thần của Đại Nguỵ, mà là nho thần của Chu Thánh, một nhóm người này trong lòng chỉ cung phụng mỗi một tên Thánh Nhân đã chết.

Chứ không chân chính thuần phục một vị hoàng đế nào.

Thiên hạ đây, không có riêng mình Đại Ngụy có hoàng đế thôi đâu.

"Vậy ý của bệ hạ là?"

Lý Quảng Hiếu hỏi.

"Yên lặng theo dõi diễn biến, nhưng đến lúc cần ra tay, trẫm sẽ không do dự trợ giúp Hứa Thanh Tiêu, Hứa ái khanh."

Nữ đế nói suy nghĩ của mình ra.

Chuyện này nàng cũng không biết Văn cung Đại Ngụy sẽ làm thế nào, tất cả đều là một suy đoán mà thôi.

Nếu Văn cung Đại Ngụy lại có tranh chấp với Hứa Thanh Tiêu, nàng sẽ không chần chừ chọn giúp Hứa Thanh Tiêu.

Vì nàng nhìn thấu, cũng nhìn được rất rõ, Hứa Thanh Tiêu đứng chung một chiến tuyến với nàng.

"Thần! Đã rõ!"

Lý Quảng Hiếu gật đầu.

"Được rồi, chuyện cứ như vầy đã, cứ xem Văn cung Đại Ngụy tính làm thế nào trước."

Nữ đế không nói tiếp, nói vừa đủ, có những chuyện không chỉ một hai câu là nói xong.

"Lão thần xin được cáo lui trước, bệ hạ có chuyện thì cứ gọi lão thần đến."

Lý Quảng Hiếu gật đầu nhẹ, ông cũng không nhiều lời, đứng ngay dậy rời đi.

Nhìn Lý Quảng Hiếu đi khỏi.

Nữ Đế lặng thinh, không nói gì cả.

Chỉ là ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn về phía Văn cung Đại Nguỵ.

Mà giờ khắc này.

Ở trong Văn cung Đại Nguỵ.

Quả thật, hầu như tất cả Đại Nho ở đây đều ngồi ngay ngắn ở trong Văn cung, cho dù là Trần Chính Nho hay là Vương Tân Chí cũng ở trong này, bọn họ ngay từ đầu là muốn đến trao đổi sự tình, nhưng vì Văn cung có việc, cho nên đành coi như công cốc.

Trong đại điện, Bồng nho thủ toạ, nhưng chúng nho giống nhau đều thấy tò mò, có một bộ phận Đại Nho có lẽ cũng biết chuyện gì xảy ra, cho nên im lặng không nói, có vài Đại Nho đúng thật là không biết chuyện gì xảy ra.

Sao lại vô duyên vô cớ gọi tất cả tập chung lại một chỗ thế.

Chúng nho tò mò, không rõ lắm.

Chính tại lúc này, Nghiêm Lỗi xuất hiện.

Trong tay ông ta cầm một tờ văn báo, sắc mặt nghiêm túc, đi thẳng đến chỗ Bồng nho.

Khi Nghiêm Lỗi mới xuất hiện, trong nháy mắt Trần Chính Nho, Vương Tân Chí, cùng với Trần Tâm còn có cả Chu Dân, sắc mặt mấy vị Đại Nho đều rất khó coi.

Nhưng mà chúng nho không nói gì hết, mà ngồi yên lặng.

Cuối cùng khi Nghiêm Lỗi đứng ra đằng sau lưng Bồng nho, thì giọng Bồng nho vang lên.

"Chư vị."

"Lão phu gọi mọi người đến đây hôm nay, là đến vì một chuyện."

"Chuyện này, có liên quan đến Văn cung Đại Nguỵ, liên quan đến nho sinh thiên hạ, cũng liên quan đến sự hưng suy thịnh vong của Chu Thánh nhất mạch.

Câu đầu tiên của Bồng nho đã khiến chúng nho rất rất tò mò, không rõ xảy ra chuyện gì rồi.

Nhưng có vài người đã đoán được đại khái.

"Bồng nho, lời này có ý gì?"

"Đúng thế, Bồng nho, sao lại nghiêm trọng đến như thế?"

"Bồng nho, chẳng lẽ trong thiên hạ lại có tuyệt thế đại yêu gì rồi?"

"Nếu có tuyệt thế đại yêu thật, Văn cung Đại Ngụy còn không chặn lại được ư?"

Một vài Đại Nho không rõ thị phi không nhịn được nói, lầm tưởng thiên hạ lại có con tuyệt thế đại yêu nào, nếu không thì, đang êm đẹp sao lại nói cái này làm gì?

Hơn nữa động chút là hưng vong?

Bồng nho không nói, mà nhìn lướt qua Nghiêm Lỗi.

Trong nháy mắt, Nghiêm Lỗi cầm văn báo, nói với chúng Đại Nho.

"Chư vị, thứ này tên là văn báo Đại Nguỵ, từ trên xuống dưới chia thành bốn phần."

"Lần lượt là quốc sự Đại Nguỵ, tin đồn thú vị trong kinh thành, chính sự ở địa phương, cùng với quảng cáo của một vài cửa hàng."

"Chư vị thấy thứ này quen mắt không?"

Nghiêm Lỗi chỉ vào tờ báo, nói như vậy.

Nhưng nói xong, chúng nho càng tò mò.

Nhìn quen mắt?

Quen mắt ở chỗ nào?

Các Đại Nho trầm mặc, trong lòng đều có tò mò, bởi vì đúng thật là không nghĩ ra được thứ nào.

Nhưng vào lúc này, mấy giọng nói khác bỗng vang lên.

"Chiêu văn bố cáo!"

"Đây không phải chiêu văn bố cáo của Văn cung Đại Ngụy chúng ta ư?"

Có mấy vị Đại Nho nói, giả vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Nhưng nói xong, có không ít Đại Nho đều nhíu mày, nhất là Trần Chính Nho và Vương Tân Chí, hai người nhíu chặt mày lại.

Chiên văn bố cáo?

Thứ này thì có quan hệ gì đến văn báo Đại Nguỵ?

Bình Luận (0)
Comment