Chiêu văn bố cáo giống một loại thủ thuật để Văn cung Đại Ngụy thông báo đến toàn thể thiên hạ, ví dụ như nói gần đây xảy ra chuyện lớn gì, hoặc nói Văn cung Đại Ngụy có chuyện lớn gì muốn thông báo ra ngoài.
Như vậy sẽ viết một bản chiêu văn bố cáo, mượn nhờ thánh khí, trong nháy mắt sẽ xuất hiện ở trong thư viện khắp thiên hạ, để người đọc sách trong thiên hạ đều có thể nhìn thấy.
Nói trắng ra giống y như một loại thánh chỉ của Nho Đạo vậy.
Văn báo Đại Ngụy là cái gì? Là để mọi người rỗi việc thì giết thời gian, mở rộng tri thức, biết dạo này quốc gia xảy ra chuyện lớn gì, hoặc chuyện lớn nào ở đâu.
Cùng với tin đồn thú vị ở một vài nơi, thuần tuý chỉ là thứ để bách tính giết thời gian.
Hai cái này nói nhập thành một là nhập được à?
Gượng ép nói loạn hở?
Thế thánh chỉ kia là gì cơ?
Nhưng Trần Chính Nho và Vương Tân Chí không nói ngay, mà liếc nhìn nhau một cái, sau đó tiếp tục nghe Nghiêm Lỗi nói gì tiếp.
"Đúng, chính là chiêu văn bố cáo!"
"Thứ này tên là văn báo Đại Nguỵ, ghi chép một ít đại sự quốc gia và tin đồn thú vị ở địa phương, để bách tính đọc, tiêu khiển giết thời gian."
"Nhưng thứ này lại bắt chước chiêu văn bố cáo của Văn cung Đại Ngụy ta, đồng thời chuyện lớn của quốc gia, sao lại xuất hiện công khai ở trên thứ này?"
"Làm vậy là muốn để con dân khắp thiên hạ cùng nhau tham chính hả?"
Ngữ khí của Nghiêm Lỗi bắt đầu nghiêm lại, ông ta tóm lấy văn báo Đại Nguỵ, nói đến hùng hồn đầy lý lẽ.
Nhưng nói đến đây, Vương Tân Chí không nhịn được mở miệng.
"Nghiêm nho, lời này của ông hình như hơi quá rồi?"
"Lão phu cũng đọc qua văn báo Đại Ngụy này, mặc dù ở trên viết chuyện lớn của quốc gia, nhưng mấy đại sự đó có thể công khai ra ngoài, cũng không phải chuyện không ai tiếp thu được."
"Nội dung bên trong, lão phu cũng đọc rất tỉ mỉ, không có bất cứ lỗi lầm nào, trái lại còn có thể giúp đỡ triều đình, thông tri tuyên cáo, trái lại ta còn cảm thấy thứ này rất tốt."
Vương Tân Chí nói, ông hiểu ngay Nghiêm Lỗi muốn nói cái gì, cho nên ngay lập tức nói ra quan điểm của chính mình.
Nói xong, Trần Chính Nho cũng theo sau mở miệng.
"Không chỉ thế, chiêu văn bố cáo của Văn cung Đại Ngụy ta có sự khác biệt về bản chất với văn báo Đại Nguỵ, văn báo Đại Ngụy là để dân chúng biết thêm tin tức, giết thời gian, để tiêu khiển mà thôi."
"Chiêu văn bố cáo là thông báo cho toàn nho sinh thiên hạ, một là đồ để tiêu khiển, một là thông cáo, sao có thể nói hai là một? Nghiêm nho, lời này của ông gượng ép quá mức rồi."
Hai người Vương Tân Chí với Trần Chính Nho nói thế.
Chỉ nháy mắt, sắc mặt Nghiêm Lỗi có chút khó coi.
Nhưng rất mau có Đại Nho khác lên tiếng.
"Không, Trần nho nói sai rồi."
"Văn báo Đại Ngụy này, đúng thật là bắt chước chiêu văn bố cáo của Văn cung ta, hơn nữa Nghiêm nho lúc trước có nói rồi, là bắt chước theo."
"Ừm, Văn cung Đại Ngụy chính là thánh địa của người đọc sách thiên hạ, có người tham khảo bắt chước cũng rất bình thường."
Mấy vị Đại Nho khác nói nhẹ như bỡn đã quy chuyện này là bắt chước, bọn họ cũng biết, nói đạo văn thì đúng là vô sỉ, nhưng nói bắt chước thì đúng là rất hợp lý.
Trần Chính Nho vớ Vương Tân Chí nhíu mày.
Nhất là Vương Tân Chí, ông còn muốn nói gì nữa, lại bị Trần Chính Nho kéo xuống.
Ra hiệu cho ông đừng nói gì đã, cứ nghe xem rốt cuộc Nghiêm Lỗi muốn nói cái gì đã.
"Nghiêm nho, rốt cuộc ông muốn nói cái gì, cứ việc nói thẳng ra đi."
"Đúng thế, rốt cuộc ông muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra."
"Nghe cả nửa buổi, cũng chẳng biết ông muốn nói cái gì."
Có vài Đại Nho rất tò mò, lão Nghiêm Lỗi này cứ nói đông nói tây, thế tóm lại muốn nói gì, bọn họ vẫn chưa thủng đâu.
Nói lời này xong, Nghiêm Lỗi không khỏi hướng ánh mắt về phía Bồng nho, mà Bồng nho khẽ gật đầu một cái, trong đó nháy mắt dường như đã cho phép.
Nghiêm Lỗi nói.
"Ý thì rất đơn giản, có người bắt chước chiêu văn bố cáo của Văn cung Đại Ngụy chúng ta, cũng chính là văn báo Đại Ngụy này."
"Viết đại sự quốc gia ra, đây là không tôn trọng triều đình, đồng thời mấu chốt nhất chính là, phần văn báo này giống y như một thanh kiếm sắc vậy."
"Ai không chế được văn báo, thì người đó có thể khống chế được lòng dân khắp thiên hạ, nắm giữ dân ý của thiên hạ, ngày hôm nay hắn ta nói thượng thư của lục bộ đức độ, dân chúng đua nhau khen hay."
"Nhưng ngày mai hắn nói Thượng thư của lục bộ ăn hối lộ trái pháp luật, dân chúng sẽ cho rằng lục bộ Thượng thư đúng là ăn hối lộ trái pháp luật thật."
"Nếu như có một ngày, ở trong văn báo hắn nói xấu Văn cung Đại Nguỵ, chúng ta coi như có cả biển miệng cũng không giải thích nổi."
"Cho nên chúng ta tuyệt đối không được ngồi im chờ chết, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất, chế ra một văn thánh báo Đại Nguỵ."
Nghiêm Lỗi nói chủ ý của mình ra.
Lời như vậy nói xong, chúng nho đua nhau nhíu mày tò mò.
Mà Trần Chính Nho và Vương Tân Chí thì càng tràn đầy lửa giận.
Bời vì sự tình giống y như bọn họ đoán trước.
"Như vậy e rằng không được hay lắm đâu? Thứ này chính một tay Hứa Thanh Tiêu khởi đầu, nếu như Văn cung Đại Ngụy chúng ta cũng làm ra một thứ giống như vậy."
"Thế chẳng khác nào trở thành chỗ để người thiên hạ cười chê?"
Trần Chính Nho nói, ông không đứng ở bên góc độ của Hứa Thanh Tiêu, trái lại đứng ở bên góc độ của Văn cung Đại Nguỵ.
Đường đường là Văn cung Đại Ngụy nếu như làm cái loại chuyện hèn kém này, chẳng phải mất mặt xấu hổ ư.
Quả nhiên, nói xong lời này, có không ít Đại Nho Văn cung Đại Ngụy cũng thi nhau nói.
"Văn báo Đại Ngụy là Hứa Thanh Tiêu làm ra á? Đúng là không nên làm vậy thật."
"Lại là Hứa Thanh Tiêu?"
"Hóa ra là Hứa Thanh Tiêu à."
"Hứa Thủ Nhân này đúng là thông minh tài chí, thế mà có thể nghĩ ra được thứ này!"
"Trần nho nói rất đúng, nếu như Văn cung Đại Ngụy bắt chước ngay thì đúng thật không thể tưởng nổi."
Không ít Đại Nho nói, bọn họ cho rằng có chút không ổn, dù sao cho đến bây giờ chỉ có người đi sao chép bọn họ, nào bao giờ bọn họ đi chép của người khác đâu?
Cứ cho là Hứa Thanh Tiêu bắt chước chiêu văn bố cáo của Văn cung Đại Ngụy đi, thì sao nào?
Nếu như Văn cung Đại Ngụy bắt chước lại, sẽ mất hết cả mặt mũi, không ra thể thống gì.
Nghe thấy có không ít Đại Nho kháng nghị, Bồng nho cất tiếng.
"Yên lặng!"
Lời vừa vang lên, chúng Đại Nho đều im bặt, cũng không nói chuyện nữa, đợi Bồng nho hoặc Nghiêm Lỗi nói.
Thấy chúng Đại Nho yên rồi, Nghiêm Lỗi tiếp tục nói.
"Có lẽ mọi người ở đây không biết văn báo Đại Ngụy này đến cùng có biết bao đáng sợ, ta thông qua một vài mật báo biết được, chỉ một tờ văn báo Đại Ngụy này, ngày hôm nay đã bán được một triệu tờ."