Mà người mới bắt đầu đọc sách, đại đa số đều đọc sách Thánh Nhân, đợi đến khi trưởng thành gần đủ độ tuổi rồi, tự mình mới được phép chọn một ít sách của Đại Nho để đọc.
Nhưng bây giờ trong lời nói bóng nói gió này của Nghiêm Lỗi có ý gì?
Mình có thể phát biểu cảm ngộ với ngôn luận của mình cho muôn dân thiên hạ nhìn thấy, để một vài đứa trẻ vẫn còn dốt nát vô tri nghe được, nhân lúc bọn chũng hẵng còn non trẻ, gieo một mầm cây vào lòng bọn chúng.
Như vậy trong tương lai đứa bé đấy rất có thể trở thành môn sinh hoặc môn đồ của mình rồi.
Trong nháy mắt, chúng Đại Nho không thể nào không kích động cho được.
Viết một quyển sách vừa dài lại vừa phức tạp, không ai đọc là chuyện hợp tình hợp lý!
Nhưng viết một tờ cảm ngộ, ít chữ nội dung chọn lọc, dân chúng nếu không đọc hiểu, mua về cho con mình đọc cũng không đến nỗi nào nhỉ?
Cùng lắm thì mời một người đọc sách đến giải thích, như vậy thì đối với bọn họ cũng có ích rất lớn.
Được!
Được!
Được!
Cái cách này rất được, hoàn toàn có thể.
Nhóm Đại Nho dần dần hiểu rõ được ý nghĩa của văn báo này, bọn họ rất kích động, trong khoảng khắc đã tự xì xào bàn bạc, đều tỏ ra rất là vừa lòng.
Nhìn thấy cảnh này, Nghiêm Lỗi cũng rất thoả mãn vuốt râu.
Chỉ là trong nháy mắt, Vương Tân Chí không nhịn được nói.
"Nói qua nói lại, còn không phải chép đồ của người khác?"
"Cái văn thánh báo Đại Ngụy này của ông, đến cả đặt tên cũng y thế, chẳng qua thêm một chữ thánh vào, hèn kém nó cũng vừa vừa phải phải thôi chứ?"
Vương Tân Chí hơi nổi giận.
Ông biết đây là một thứ đồ tốt, nhưng vấn đề là, Nghiêm Lỗi nói một loạt xong, rõ ràng là sao chép đồ của người khác, cứ nhất quyết phải coi mình thành Thánh Nhân mới được vậy.
Tuyệt nhất là, ngươi tự đắp nặn chính mình thì thôi đi, nói bóng nói gió ám chỉ vẫn đang mỉa mai Hứa Thanh Tiêu kia kìa.
Gì mà bàng môn tà đạo, gì mà vô học vô thuật?
Người ta viết quốc sự, đã được lục bộ cho phép, hơn nữa còn là chuyện bệ hạ cho phép được công khai, chui vào miệng ông cái biến thành bàng môn tà đạo.
Thế quốc sự ông viết, có đường hoàng ngay thẳng, có công chính vô tư không? Khéo vẹo sương cột sống, còn không vẹo đến mức đấy đâu nhé?
Giờ khắc này, Vương Tân Chí không hiểu sao lại thấy hơi buồn nôn.
Nhưng nói xong, Nghiêm Lỗi không khỏi cười mỉa hỏi vặn lại.
"Hèn kém như thế nào chứ?"
"Hứa Thanh Tiêu hắn dám đạo chiêu văn bố cáo của chúng ta trước, chúng ta còn chưa tìm hắn gây chuyện thì thôi."
"Tiếp theo, chúng ta chính là thánh nhân chính thống, cũng đang ở trong vương triều Đại Nguỵ, phía trước thêm hai chữ Đại Ngụy là để đại biểu cho lòng kính trọng bệ hạ, văn thánh đại biểu cho Chu Thánh, báo đại biểu cho tên của thứ này."
"Không ổn ở chỗ nào? Trái lại phải là Hứa Thanh Tiêu kia, văn báo Đại Nguỵ? Hắn có tư cách gì để dùng chữ văn làm miêu tả?"
"Chỉ là một tên Đại Nho mà thôi, Vương nho, lão phu biết được, ngươi chính là thượng thư Lễ bộ, hơn nữa cũng rất tiếp xúc rất gần với Hứa Thanh Tiêu."
"Ngươi thiên vị Hứa Thanh Tiêu, lão phu không tức giận, nhưng lão phu vẫn muốn nhắc ngươi một chút, dù sao ngươi cũng là người của Văn cung Đại Ngụy chúng ta, không phải thuộc hạ của Hứa Thanh Tiêu."
Nghiêm Lỗi nói một câu nói gần nói xa quái gở, có ý ngươi Vương Tân Chí chính là Đại Nho của Văn cung Đại Nguỵ, không phải thuộc hạ của Hứa Thanh Tiêu.
"Nghiêm Lỗi! Lời của ngươi có ý gì hả?"
Này tức khắc, Vương Tân Chí không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào mặt Nguyêm Lỗi rống to.
Mà Trần Chính Nho ngồi ở một bên nhíu mày, ông cũng cảm thấy vô cùng chán ghét, thậm chí có một số ít Đại Nho đúng là cũng cảm thấy thật có chút sai sót.
Ngươi chép bài còn dò xét người ta.
Thà lùi lại một bước rồi nói, ngươi không chép, nhưng ít nhất ngươi cũng đừng lấy tên văn thánh báo Đại Ngụy chứ?
Thế này không phải khịa Hứa Thanh Tiêu ư?
Nói thủ đoạn này bỉ ổi, đúng thật là vậy.
"Yên lặng!"
Bồng nho lại lên tiếng, ông ta một lần nữa ngăn lại.
"Để Nghiêm Lỗi nói tiếp."
Bồng nho ý để Nghiêm Lỗi nói tiếp, nói rõ ra là thiên vị.
"Vương đại nhân trước tiên đừng vội tức giận."
"Thật ra lão phu cũng đâu nói nhất định phải làm cái văn thánh báo Đại Ngụy này đâu."
"Lão phu đã viết xong tấu chương, định ngày mai sẽ nhờ người dâng lên thánh thượng."
"Thật ra lão phu cũng không đồng ý để thứ này tồn tại, bách tính thảo luận chính sự, riêng chuyện này thôi đã bất lợi cho quốc gia rồi."
"Nếu như bệ hạ không muốn cấm cái đấy, thì Văn cung Đại Ngụy cũng không thể ngồi im chờ chết được."
"Vẫn là câu nói đấy, ngày hôm nay Hứa Thanh Tiêu khen là thượng thư sáu bộ các ông, ngày mai không khéo lại gièm pha lục bộ thượng thư."
"Mà Hứa Thanh Tiêu này vẫn luôn coi Văn cung Đại Ngụy chúng ta như kẻ thù, đoán chừng ngày nào đó lại đợi văn báo này có đủ trình độ nhất định, vũ nhục chúng Đại Nho chúng ta."
"Vả lại cho dù bệ hạ không cấm thứ này, lão phu sẽ thỉnh tấu, trả lại tên văn báo Đại Ngụy cho Văn cung Đại Ngụy chúng ta, từ đấy, thì không còn gì mà không bắt chước với cả bắt chước nữa."
"Dù sao Hứa Thanh Tiêu đạo chiêu văn bố cáo của Văn cung ta, bây giờ hắn trả trở về, cũng là bình thường."
Ngữ điệu của Nghiêm Lỗi rất bình tĩnh.
Nhưng lời này, triệt để khiến Trần Chính Nho phát bực.
"Nghiêm Lỗi!"
"Ông đúng là vô liêm sỉ."
"Không cần nói đến cái khác, Hứa Thanh Tiêu chỉ đến Văn cung Đại Ngụy có một lần, hơn nữa còn để tự chứng minh bản thân trong sạch, sao có thể biết được ở đây có thứ tên là chiêu văn bố cáo được?"
"Cho dù có biết, tính chất cùng tính chất của văn báo Đại Ngụy khác nhau, bây giờ ông luôn miệng nói Hứa Thanh Tiêu đạo nhái chiêu văn bố cáo của Văn cung."
"Chẳng qua chỉ một bên đơn phương thôi, vốn chả có gì là quan trọng hết, da mặt Nghiêm nho ông cực dày, chúng ta đều đã biết."
"Không ngờ rằng, vậy mà ông còn thỉnh cầu bệ hạ cấm thứ này, rõ ràng là thứ để lợi quốc, nhưng ông lại vì ghen ghét tài năng của Hứa Thanh Tiêu, tố cáo buộc tội."
"Lại một tay chuẩn bị văn thánh báo Đại Ngụy của ông nữa, càng không biết xấu hổ bảo Hứa Thanh Tiêu trả tên văn báo Đại Ngụy cho Văn cung."
"Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, quá là vô liêm sỉ."
Trần Chính Nho lúc này đúng là quá buồn nôn tởm lợm rồi.
Cái lão Nghiêm Lỗi này đúng là quá buồn nôn, thật sự khiến người ta phải mắc ói lên được.
Thủ đoạn cực kỳ bỉ ổi.
Rõ ràng bên trong này đã chuẩn bị văn thánh báo Đại Nguỵ, còn cố ý khịa kháy Hứa Thanh Tiêu, thêm một chữ "Thánh", vậy chứng minh đồ của mình mới là đồ chính thống vậy.