Còn chuẩn bị đi thượng cáo với bệ hạ, bảo bệ hạ cấm thứ này, thế thì thôi đi, tuyệt hơn là, không cho phép Hứa Thanh Tiêu dùng bốn chữ "văn báo Đại Nguỵ", nhất định phải trả lại cho Văn cung Đại Nguỵ.
Ngươi cũng thật biết cách khiến người ta ghét cay ghét đắng đấy chứ?
Nếu như văn báo chỉ bán được mười tờ thì sao?
Ngươi sẽ nói những lời này nữa không?
Nói tóm lại là nhìn trúng sức ảnh hưởng của văn báo Đại Ngụy mà thôi.
"Trần nho, ta thấy ông cũng thành thuộc hạ của Hứa Thanh Tiêu rồi đấy? Ông thân là Đại Nho của Văn cung, không giúp Văn cung thì thôi, còn nói giúp Hứa Thanh Tiêu như thế."
"Rốt cuộc Hứa Thanh trả cho Trần nho bao nhiều tiền? Nếu như không nhiều lắm, Văn cung Đại Ngụy cũng có thể cho ông mà, nếu không đủ, thì Nghiêm mỗ đi vay cho ông."
Nghiêm Lỗi tiếp tục nói gàn nói gở.
Dù sao Trần Chính Nho cũng là thượng thư của Lại bộ, đoạn thời gian này Lại bộ đúng thật sống rất dễ chịu hơn rất nhiều, chuyệ này mọi người đều biết.
Cho nên Nghiêm Lỗi mới cầm chuyện này ra công kích Trần Chính Nho.
"Não tàn."
Nghe lời Nghiêm Lỗi nói, Trần Chính Nho lạnh như băng phun lại hai chữ.
"Ông!"
"Làm nhục người có văn hoá!"
Nghiêm Lỗi nghe câu này xong, trong nháy mắt sắc mặt hơi đỏ ửng lên, chỉ tay vào Trần Chính Nho, người sau cũng gào lớn lên.
"Ngươi thử chỉ ta lần nữa xem? Ta chính là thừa tướng đương triều, cũng là Đại Nho của Văn cung, ngươi là cái thá gì? Bây giờ nho vị đã phế sạch, còn dám hung hăng càn quấy?"
Trần Chính Nho đi lên đằng trước một bước, lớn tiếng trách mắng.
Lời này nói xong, có không ít Đại Nho nhao nhao đứng lên lôi kéo Trần Chính Nho, dù sao cũng là người một nhà, không cần phải gây gỗ như thế.
Lúc này, Nghiêm Lỗi tức đến choáng váng, ông ta bị xỉ nhục như vậy, sao lại không tức được?
Nhưng lúc này giọng Bồng nho vang lên.
"Quan uy của Trần đại nhân đúng là lớn ngập trời."
"Hai chữ thừa tướng, cũng khiến lão phu phải kính bái ngươi rồi?"
Thanh âm của Bồng nho trầm thấp nói.
Nói xong, tràng diện lại lần nữa yên tĩnh.
Mà sắc mặt của Trần Chính Nho cũng vô cùng khó coi, chẳng qua ông không giận tiếp được nữa thôi.
"Bồng nho nói quá rồi."
"Có điều, chuyện này học sinh không tham dự, cũng không muốn tham dự."
Đối mặt với Thiên Địa Đại Nho, Trần Chính Nho vẫn không dám làm càn quá mức, Thiên Địa Đại Nho rốt cuộc vẫn là Thiên Địa Đại Nho.
Nhưng ông tôn trọng thì tôn trọng, thông tham dự thì không tham dự.
"Đã không tham gia, thế lui ra ngoài ngay đi, tất cả người không muốn tham gia chuyện này đều lui hết ra."
Bồng nho mở miệng hạ lệnh trục xuất khách.
Người đã không muốn tham dự vậy thì tự mình rời đi đi, đương nhiên nếu như văn thánh báo Đại Ngụy phát hoả hoàn toàn ở dân gian, thì ngươi cũng đừng hòng tham dự vào.
Ý này rất rõ ràng.
"Việc như vậy làm tổn hại mặt mũi Văn cung, cho dù Trần mỗ có bỉ ổi thật, cũng không làm nổi chuyện như vậy."
"Trần mỗ cáo lui."
Trần Chính Nho trực tiếp bỏ đi, cũng mặc kệ những Đại Nho khác thuyết phục.
Bởi vì, đúng là quá ghê tởm.
"Học sinh cũng không tham dự."
"Xin Bồng nho thứ tội."
Vương Tân Chí cũng đuổi theo, ông cũng cảm thấy tởm lợm, không muốn tham gia vào.
"Học sinh cáo lui."
Trần Tâm đại nho đứng dây, cũng rời đi theo.
"Nếu như thế, học sinh cũng đi."
Chu Dân cũng đứng dậy rời đi.
Sau đó liên tiếp có bảy, tám vị Đại Nho khác cũng đứng dậy rời đi, bọn họ không phải Chu Thánh nhất mạch, đồng thời cũng giống như nhóm người Trần Chính Nho, cảm thấy đúng là quá ghê tởm.
Nghiêm Lỗi rõ ràng muốn kiếm chác một bát canh, muốn dân ý khắp thiên hạ! Điểm này các ông đồng ý.
Nhưng ngươi kiếm một bát canh thì kiếm một bát canh, nói rõ ra cũng không sao hết.
Nhưng cứ phải giẫm lên Hứa Thanh Tiêu, hơn nữa còn nói xấu người khác đạo nhái chiêu văn bố cáo của Văn cung, thậm chí còn chuẩn bị trước, lại còn muốn đi cáo trạng, rồi còn muốn Hứa Thanh Tiêu trả văn báo Đại Ngụy cho Văn cung Đại Nguỵ.
Này cũng thấy tởm lợm hết lên không?
Bỉ ổi! Bỉ ổi! Bỉ ổi quá mức!
Khi từng vị Đại Nho đứng dậy rời đi, sắc mặt của Nghiêm Lỗi hết sức khó coi.
Nhưng kết quả sau cùng cũng được, một trăm lẻ mấy vị Đại Nho, chỉ có ba mươi người rời đi, còn lại đều giống nhau không rời đi, có người có lẽ chần chừ, nhưng phần lớn người còn lại đều cảm thấy rất hứng thú.
Thật ra nói huỵch ra là bọn họ nhìn trúng giá trị của thứ này.
Có thể tăng danh tiếng của bọn họ lên, càng có thêm danh tiếng, nói không chừng mượn hơi thứ này, có thể thăng cấp lên thành Thiên Địa Đại Nho.
Chuyện này cũng không phải không được.
Bởi vì muốn thăng lên thành Thiên Địa Đại Nho, không chỉ cần mỗi học thức, quan trọng hơn là, phải có được một biển lớn dân ý tán thành.
Sự tán thành này, cũng không phải người trong thiên hạ biết mặt ngươi, mà ngươi mang đến đóng góp giúp đỡ cực lớn cho người trong thiên hạ.
Khiến cho người thiên hạ thật sự biết đến những chuyện ngươi làm, giúp người trong thiên hạ, ví dụ như ngươi viết một quyển sách, đúng thật là giúp rất nhiều người hưởng được lợi ích không nhỏ.
Thậm chí cả người dân bình thường.
Nhưng vấn đề là, thứ Đại Nho làm ra, sao có thể để dân chúng bình thường có thể hiểu nổi?
Nhưng mà thứ văn thánh báo này thì không giống thế, viết năm trăm một ngàn chữ, không quá nhiều, dùng hết khả năng để chắt lọc một lượt, độ truyền bá rất lớn, đến lúc đó tầm ảnh hưởng mang đến tuyệt đối sẽ nhiều hơn một quyển sách cực cực nhiều.
Nhìn nhiều Đại Nho đồng ý ở lại như vậy, Nghiêm Lỗi vẫn rất hài lòng.
Về phần đám người Trần Chính Nho, trong lòng ông ta hừ lạnh.
Sau khi đợi mấy người Trần Chính Nho đi hết xong.
Nghiêm Lỗi bắt đầu nói ra mục địch thật sự của bản thân,
"Chư vị, Nghiêm mỗi đã nghĩ rất kỹ, việc này nhát định phải nhờ chư vị viết lên danh sách, đưa cho bệ hạ."
"Chèn ép văn báo Đại Nguỵ, công kích văn báo Đại Ngụy gây bất lợi cho vương triều Đại Nguỵ."
"Khẩn cầu bệ hạ cấm thứ này! Nếu như bệ hạ cấm! Thì chúng ta lấy văn thánh báo Đại Ngụy ra, cứ như thế, là có thể đưa tư tưởng Nho gia chân chính truyền khắp trên dưới Đại Nguỵ."
"Ngược lại nếu bệ hạ không cần thì cũng không sao, nhất định phải công kích Hứa Thanh Tiêu đạo nhái chiêu văn bố cáo của Văn cung ta, phải cầu bệ hạ, ép Hứa Thanh Tiêu trả lại bốn chữ văn báo Đại Ngụy cho Văn cung Đại Nguỵ."
"Tất nhiên, cũng ta không thể dùng tên này, vẫn dùng cái tên văn thánh báo Đại Ngụy lúc trước."
"Nếu như có thể thực hiện, sau này mỗi tờ văn thánh báo, Văn cung nho đàm dưới này chính là chỗ để các vị viết lời cảm ngộ của mình."
"Một tờ văn thánh báo Đại Ngụy hai người có thể viết lên được, ta đã liên hệ xong xuôi với rất nhiều thương nhân in ấn, bao gồm một số chưởng quỹ tiệm sách, bọn họ vô cùng đồng ý bán thứ này."
"Hơn nữa chúng ta có ưu thế lớn nhất, ưu thế này chính là thư viện khắp thiên hạ, cùng với văn nhân thiên hạ! Bọn họ nhất định sẽ mua những thứ này, dân cũng sẽ mua thôi."