"Đến lúc đó văn báo Đại Nguỵ, cho dù muốn tranh như thế nào, cũng không tranh nổi chúng ta."
"Thậm chí, văn thánh báo Đại Ngụy không quan tâm đến tổn thất, Hứa Thanh Tiêu bán một tờ hai mươi đồng, chúng ta bán với giá gốc, mười lăm đồng, khấu trừ hai đồng lợi nhuận bên chưởng quỹ tiệm sách, có lỗ cũng không lỗ đến nỗi nào."
"Chư vị thấy như thế nào?"
Nghiêm Lỗi hỏi ướm một câu.
Dụ dỗ cả đám người, thậm chí đến bán như nào cũng đã tính hết rồi.
Trong chúng nho này, ai không biết lòng Nghiêm Lỗi nghĩ gì?
Đơn giản vì chèn ép Hứa Thanh Tiêu mà thôi.
Nhưng chèp hay ép nào có liên quan gì đến bọn họ.
Bây giờ bọn họ quan tâm nhất chỉ có "Văn cung nho đàm" này thôi.
"Lão phu đồng ý"
"Lão phu cũng đồng ý"
"Nếu đã thế, cứ làm theo ý của Nghiêm nho đi."
"Được."
Cuối cùng có vài Đại Nho lên tiếng bày tỏ thái độ, mà các Đại Nho khác không nói, nhưng im lặng cũng là một loại trả lời.
Một khắc đồng hồ sau.
Nghiêm Lỗi rất hài lòng, vì không có ai phản đối hết.
Mà lúc này, giọng của Bồng nhoi cũng chậm rãi vang lên.
"Đã như thế, cứ để Nghiêm Lỗi chủ trì việc này đi!"
"Nghiêm Lỗi, từ nay về sau ngươi chính là chủ bút của văn thánh báo Đại Nguỵ, phụ trách hết thảy hạng mục công việc, nếu như không làm tốt chuyện này, đừng trách lão phu không khách sáo."
Bồng nho lời bên ngoài có lãnh ý, nhưng trên thực tế ai cũng biết, đây chính là sự chiếu cố ngoài định mức của Bồng nho.
Để Nghiêm Lỗi xử lý chuyện này, nói rõ rất coi trọng Nghiêm Lỗi.
Nhưng mọi người cũng không nói gì hết, dù sao cũng đều có phần, vậy thì không sao hết.
Cuối cùng, tất cả Đại Nho đều rời đi.
Bên trong điện chỉ còn hai người Bồng nho với Nghiêm Lỗi.
Đợi người cuối cùng khuất dạng, Nghiêm Lỗi thở phào một hơi thật dài, sau đó cúi đầu với Bồng nho.
"Đa tạ Bồng nho."
Nghiêm Lỗi vô cùng hưng phấn nói.
Chuyện văn thánh báo Đại Ngụy này, từ chính mình chủ bút, điều này vinh hạnh vô cùng lớn lao.
Nhưng Bồng nho rất bình tĩnh.
"Trước tiên đừng vội mừng sớm quá, Hứa Thanh Tiêu kẻ này quỷ kế đa đoan, ngươi phải cẩn thận."
"Trước mắt chúng ta có văn nhân khắp thiên hạ cùng thư viện chèo chống, cũng không lo chuyện văn thánh báo phát hành."
"Tầm mắt của ngươi phải luôn dán chặt trên người bách tính, mà không phải trên người kẻ đọc sách."
"Nhất định phải nhớ lấy, biết chứ?"
Bồng nho nhắc nhở Nghiêm Lỗi, đừng đưa mục tiêu đặt trên người đọc sách.
Mà phải đặt mục tiêu lên trên người bách tính, vì Hứa Thanh Tiêu không thể nào đoạt được lòng của người đọc sách.
Nhưng bọn họ có thể nhận được sự ủng hộ của người đọc sách khắp thiên hạ ngay.
Không cần phải củng cố văn nhân làm gì, chỉ cần giành được dân ý của bách tính là được.
Nói xong lời này.
Nghiêm Lỗi gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói.
"Học sinh hiểu được."
Nói xong, Bồng nho phất tay bảo ông ta đi đi.
Nhưng lúc Nghiêm Lỗi sắp đi ra khỏi.
Giọng Bồng Nho lại vang lên lần nữa.
"Chuyện văn thánh báo, bệ hạ chắc chắn sẽ thiên vị Hứa Thanh Tiêu, việc này phải tỏ chút ẩn ý, nhưng không phải ở trong văn báo, mà nói lén truyền ra."
"Chắc ngươi đã biết phải làm sao rồi."
Ông ta nói xong câu này, Nghiêm Lỗi hơi ngây ra một lúc, nhưng rất mau đã gật đâu, đi thẳng.
Đợi đến khi ông ta đi khỏi.
Bồng nho tự lẩm bẩm.
"Văn thánh báo đúng là lợi kiếm! Hứa Thanh Tiêu, đúng là tặng một món lễ lớn cho chúng ta."
"Phải cầm chắc được thanh kiếm này, biết chưa hử?"
Ông ta nói vậy, nhưng trong điện vẫn không có bất cứ thanh âm nào đáp lại, không biết tự nói cho bản thân hay là nói cho ai khác nghe.
Mà chính lúc này.
Trong Hộ bộ.
Sau khi Vương Tân Chí nói hết mọi chuyện với bốn vị Thượng thư xong, trong nháy mắt, Thượng thư bốn bộ trực tiếp nháo nhào.
Đầu tiên bọn họ cảm thấy rung động, tờ văn báo Đại Ngụy của Hứa Thanh Tiêu kia vậy mà lại có thể bán được triệu bản trong vòng một ngày, đây đúng thật là một chuyện kinh khủng.
Bọn họ biết xuất phẩm của Thủ Nhân tất nhiên là thuộc hàng tinh phẩm nhưng không ngờ tới trong vòng một ngày mà có thể bán được nhiều như vậy.
Điều này thật sự làm cho lòng người chấn động mà.
Nhưng rất nhanh sau đó, Thượng thư của bốn bộ đã nổi giận.
Sao Văn cung lại có thể vô sỉ như vậy? Rõ ràng bọn họ sao chép Đại Ngụy văn báo của Thủ Nhân mà bây giờ lại còn bảo rằng Thủ Nhân đã sao chép theo chiêu văn cáo thị của bọn họ? Đúng thật là không cần mặt mũi nữa mà.
“Đây mà còn gọi là Đại nho sao? Đây đúng thật là dùng thủ đoạn hạ lưu, còn không biết xấu hổ hơn Binh bộ bọn ta nữa.”
“Thật là làm cho người ta chán ghét mà, bất luận như thế nào thì lão phu cũng phải tham tấu bọn họ.”
“Nếu như bọn họ thật sự dám tham tấu Thủ Nhân thì ngày mai khi lên triều, lão phu nhất định sẽ làm hết sức mình.”
Bốn người Cố Ngôn, Chu Nghiêm, Trương Tĩnh, Lý Ngạn Long lần lượt mở miệng.
Thân là Thượng thư, bọn họ chính là những trụ cột vững vàng trong triều, cũng thường gặp được sóng to gió lớn, nhưng hôm nay lại vẫn bị đám Đại nho của Văn cung kia làm cho buồn nôn.
Chỉ là, giọng của Trần Chính Nho đột ngột vang lên.
“Các vị cứ an tâm chớ vội.”
Ông ta mở miệng làm cho mấy vị Thượng thư tỉnh táo lại.
Giờ khắc này, vẻ mặt của Trần Chính Nho có hơi bình tĩnh, không còn phẫn nộ như lúc ở Văn cung mà ngược lại lại lộ ra vẻ bình tĩnh lạ thường.
Đám người thấy vẻ mặt này cũng hiểu rõ hẳn là Trần Chính Nho đã biết gì đó cho nên bọn họ cũng không lo lắng, chỉ chờ Trần Chính Nho mở miệng.
Đám người trầm mặc.
Còn Trần Chính Nho thì chầm chậm mở miệng nói:
“Chuyện này đã không còn đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta nữa.”
“Bồng nho đã hạ quyết tâm phải giành được tân Thánh báo Đại Ngụy.”
“Chư vị có đoán được nguyên nhân vì sao mà ông ta lại bảo Nghiêm Lỗi làm chủ biên hay không?”
Trần Chính Nho nói, ông ta phân tích một cách nghiêm túc, không hề lộ vẻ vội vàng xao động.
Lời này nói ra làm cho năm vị Thượng thư kia thoáng suy nghĩ một phen, rất nhanh sau đó bọn họ liền đoán được một phần nguyên nhân rồi.
“Bây giờ Nghiêm Lỗi đã bị phế nho vị cho nên ông ta không được coi là người của Văn cung Đại Ngụy, cho nên bất kể ông ta có làm thế nào, cho dù ảnh hưởng có dữ dội đến mức nào thì cũng sẽ không thật sự gây nên ảnh hưởng với Văn cung Đại Ngụy.”
“Để cho Nghiêm Lỗi ra mặt chỉ là để thăm dò thôi, thăm dò giới hạn cuối cùng của văn nhân trong thiên hạ.”
Sau khi trầm tư một phen, trong nháy mắt, Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn đã thấy được suy nghĩ của Bồng nho.