Trương Như Hội cực kì kích động, về tác dụng của văn báo Đại Ngụy này, lúc trước ông ta vẫn còn cảm thấy mơ hồ, cho tới giờ mới hoàn toàn hiểu rõ tầm quan trọng của văn báo Đại Ngụy này.
Năng lực tuyên truyền vô cùng kinh khủng.
Ví dụ như mười cửa hàng chỉ buôn bán tầm trung, hương vị cũng được, nhưng chỉ cần Văn báo nhắc tới thì mọi người đều đổ xô đi đến mười cửa hàng kia.
Điều này quả thật là rất kinh khủng.
Mà đối với phần báo cáo của Trương Như Hội, Hứa Thanh Tiêu lại lộ ra vẻ cực kì bình tĩnh.
Nói thật thì Hứa Thanh Tiêu cũng hoàn toàn không ngờ tới Đại Ngụy văn báo lại có thể bán được nhiều bản như vậy.
Vốn hắn tưởng cùng lắm thì chắc là khoảng ba bốn mươi vạn bản thôi.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp chuyện bách tính ở kinh đô Đại Ngụy ngày thường nhàm chán thế nào rồi.
Thấy Trương Như Hội kích động như vậy, Hứa Thanh Tiêu ngược lại rất tỉnh táo, phàm là khi có chuyện thì luôn nghĩ đến chỗ xấu trước đây, chính là cách đối nhân xử thế của Hứa Thanh Tiêu.
Nếu như cái gì cũng muốn chiếm được cái tốt thì rất dễ xảy ra chuyện.
Đại Ngụy văn bảo sở dĩ hôm nay có thể bán đi được nhiều bản như vậy cũng có một nguyên nhân quan trọng.
Đó chúng là sự mới mẻ.
Bất luận là có thứ gì mới xuất hiện thì hoặc là sẽ bị người ta vứt bỏ, hoặc là sẽ được người ta theo đuổi.
Mặc kệ là trường hợp nào thì kết quả nó chắc chắn sẽ bị thế nhân dần dần quên lãng.
Đương nhiên loại như câu lan thì lại không tính.
Đại Ngụy văn báo đã rót vào một luồng hơi thở khác thường vào kinh đô Đại Ngụy đang yên tĩnh như nước.
Kỳ thứ nhất, kỳ thứ hai, kỳ thứ ba có thể sẽ càng ngày càng tốt hơn nhưng về sau thì sẽ dần dần hạ xuống.
Do vài nguyên nhân chủ yếu.
Vấn đề xác suất số người biết chữ, không phải tất cả bá tánh đều biết chữ, tiếp theo nữa là một bản văn báo có thể cho rất nhiều người xem. Lúc vừa mới ra thì người nào cũng mua một bản nhưng đợi sau khi tính mới mẻ này đi qua.
Sẽ rất khó có chuyện mỗi người đều mua một bản, có đôi khi có thể là một người mua, mấy chục người xem.
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu không tin Văn cung Đại Ngụy sẽ thờ ơ.
Thậm chí không chỉ là Văn cung Đại Ngụy mà đoán chừng có không ít các thương nhân cũng chuẩn bị làm theo.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không quan tâm đến những thương nhân tiểu hộ này bởi vì nếu như thật sự muốn cạnh tranh thì Hứa Thanh Tiêu quả thật là có rất nhiều thứ có thể mang ra cạnh tranh.
Địch nhân duy nhất trước mắt Hứa Thanh Tiêu chính là Văn cung Đại Ngụy.
Chiến trường văn báo chỉ đơn giản là ai chiếm được khách trước mà thôi, mà khách trong thiên hạ này chia thành ba nhóm đơn giản.
Bách tính phổ thông.
Người đọc sách.
Quyền quý.
Có được bách tính thì chẳng khác nào nắm giữ được dân ý, là thanh kiếm dân ý, thanh kiếm sắc bén nhất trong thiên hạ, đây là quần thể mà trước mắt Hứa Thanh Tiêu xem trọng nhất.
Mà có được người đọc sách thì có thể nắm giữ được quyền nói chuyện trong Nho đạo, nhưng muốn cướp được những khách hàng là người đọc sách thì cần phải bỏ công sức, hơn nữa còn không phải chỉ là chút công sức.
Bởi vì hắn cần phải cướp người từ trong tay thánh nhân, đây không thể nghi ngờ là hình thức cướp người từ trong địa ngục nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không quá e ngại.
Về phần quần thể quyền quý kia, ngược lại chỉ là thứ yếu bởi vì dù sao thì tin tức của những quyền quý này cũng rất linh thông, Đại Ngụy văn báo đơn giản chỉ là phương tiện để họ biết được thông tin càng nhanh hơn mà thôi, có tác dụng, nhưng không phải là quá lớn.
Cho dù là bị cướp đi chăng nữa thì Hứa Thanh Tiêu cũng không quan tâm lắm.
“Trương huynh, trước mắt Đại Ngụy văn báo đã đi được bước đầu tiên, mỗi một bước tiếp theo đó đối với chúng ta mà nói đều là một sự khảo nghiệm.”
“Nếu như vượt qua được, nói lên như diều gặp gió thì có hơi quá nhưng ít ra thì dựa vào Đại Ngụy văn báo này có thể làm cho Trương huynh bay lên, bát đại thương cũng không đáng kể.”
“Tiếp theo đó không chỉ là phải chuẩn bị văn báo kinh đô thôi mà văn báo các nơi cũng phải bắt đầu chuẩn bị luôn, cần phải chiếm được hết thị trường các phủ, trước ba kỳ thì hai mươi văn tiền, sau thì xuống mười lăm là được, sau đó lại từng bước dựa theo lời đệ nói mà làm.”
Hứa Thanh Tiêu dặn dò Trương Như Hội vài chuyện.
“Yên tâm đi hiền đệ, điều đệ nói ngu huynh nhất định sẽ nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không làm loạn.”
Trương Như Hội dùng tâm can ra thề gật đầu nói.
Chỉ là vào lúc này, Lý Thủ Minh đi tới.
“Lão sư, Trần nho tới.”
Sau khi Lý Thủ Minh nói xong thì Trương Như Hội lập tức mở miệng nói:
“Hiền đệ, vậy huynh trưởng xin cáo lui trước đây, có chuyện gì thì đệ cứ bảo người gọi ngu huynh đến là được.”
Trương Như Hội nói vậy.
“Được, huynh trưởng đi thong thả.”
Hứa Thanh Tiêu tự mình tiễn Trương Như Hội đến cửa phòng, Trương Như Hội ôm quyền xong liền nhanh chóng rời đi, toàn soạn Đại Ngụy văn báo còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Hắn cũng muốn rời khỏi đây thật.
Không bao lâu sau.
Trần Chính Nho tới.
“Học sinh Hứa Thanh Tiêu ra mắt Trần Chính Nho.”
Thấy Trần Chính Nho đi vào bên trong, Hứa Thanh Tiêu không khỏi cúi đầu.
“Giữa ngươi và ta không cần phải khách khí.”
Trần Chính Nho cũng thẳng thắn khoác tay áo, bảo Hứa Thanh Tiêu không cần khách khí như thế.
“Trần đại nhân, hôm nay ông đến đây là có chuyện gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu pha trà cho Trần Chính Nho đồng thời lại hỏi Trần Chính Nho có chuyện gì.
“Là chuyện của Đại Ngụy văn báo.”
Trần Chính Nho nói, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại lộ ra vẻ cực kì bình tĩnh, không có chút kinh ngạc nào.
Hôm nay Đại Ngụy văn báo đã nổi tiếng trên khắp cả kinh đô, Trần Chính Nho tới tìm hắn không vì chuyện này thì còn vì chuyện gì nữa?
“Vấn đề gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu vẫn bình tĩnh như cũ.
Còn Trần Chính Nho, ông cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn mở miệng nói:
“Hôm nay Bồng nho triệu tập mấy trăm vị đại nho tập trung ở Triều Thánh điện của Văn cung.”
“Bảo Nghiêm Lỗi căn cứ vào Đại Ngụy văn báo của ngươi tạo ra một phần Đại Ngụy văn thánh báo, đồng thời còn tung lời đồn nói Đại Ngụy văn báo của ngươi đạo văn của Văn cung.”
“Bọn họ tính vào buổi lên triều ngày mai sẽ làm hai chuyện.”
“Một là thỉnh cầu một lệnh phong cấm đối với Đại Ngụy văn báo, Nghiêm Lỗi cho rằng Đại Ngụy văn báo của ngươi đã vọng nghị chuyện triều chính của triều đình, rất bất lợi với đất nước.”
“Thứ hai, nếu như bệ hạ không cho phép thì phải cầu xin để cho ngươi không thể dùng bốn chữ Đại Ngụy văn báo được nữa.”
Trần Chính Nho lấy dăm ba câu nói miêu tả lại hết mọi chuyện.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì sau khi nghe xong lời này, trong phút chốc, hắn không khỏi nhíu mày lại.
Hắn cũng không giận dữ mà ngược lại lại có một loại cảm giác tò mò, bên trong ánh mắt đều tràn ngập vẻ hiếu kì.