Hứa Thanh Tiêu biết Văn cung Đại Ngụy chắc chắn sẽ không bỏ qua cục thịt béo này, hắn làm một tờ Đại Ngụy văn báo thì Văn cung Đại Ngụy nhất định sẽ làm ra một cái gì đó tương tự.
Bởi vì Văn cung trước tiên sẽ có được nhóm người sử dụng trung thành nhất, người đọc sách trong thiên hạ.
Đồng thời hắn phải tốn bạc mua lại tiệm sách, thông qua tiệm sách để bán Đại Ngụy văn báo.
Còn Văn cung Đại Ngụy thì không cần, các thư viện trong thiên hạ đều nghe lời Văn cung Đại Ngụy, chỉ là khâu này thôi cũng đã giúp cho Văn cung Đại Ngụy có thể tiết kiệm được một khoản chi tiêu.
Dùng để chiến tranh giá cả với hắn.
Ai mà ngờ tới Văn cung Đại Ngụy vậy mà lại làm như vậy?
Điều này hình như có chút không hợp lý?
Cho dù Văn cung Đại Ngụy có thù hận với hắn đi chăng nữa thì cũng không thể nào dùng đến thủ đoạn hạ lưu như vậy, làm vậy chỉ càng khiến cho bách tính càng chán ghét Văn cung Đại Ngụy hơn.
Điều này rất không hợp lý.
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày.
Trần Chính Nho lại tiếp tục mở miệng nói:
“Ngươi có cho rằng Văn cung Đại Ngụy làm như vậy là có hơi không hợp với lẽ thường hay không?”
Trần Chính Nho hỏi.
“Vâng, đúng thật là khác với lẽ thường, dù cho Nghiêm Lỗi đã bị ta phế bỏ nho vị nhưng dù sao thì sau lưng Nghiêm Lỗi cũng là Bồng nho, là đại diện của Chu thánh nhất mạch.”
“Hành động như vậy, sẽ chỉ làm cho bách tính trong thiên hạ cảm thấy chán ghét, nhưng mà lại có thể khống chế và điều phối được cảm xúc của những người đọc sách.”
“Nhưng bọn họ vốn đã có thể làm vậy, sao lại muốn làm cho phức tạp lên?”
Hứa Thanh Tiêu đáp.
Rõ ràng cứ làm hẳn một bản văn báo là có thể rồi, hoàn toàn không cần phải lượn lờ làm mình chán ghét, làm như vậy chắc chắn là có mục đích khác.
Vì sao lại phải phức tạp như vậy?
Nếu như là hận? Vậy đúng thật là hận vô cùng, nhưng người đến bậc này rồi thì đều có thể quản lý tốt được cảm xúc của mình, làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải có mục đích.
Lấy một ví dụ, giả như họ giết mình thì Bồng nho sẽ có thể trở thành thánh nhân, vậy thì Bồng nho chắc sẽ nghĩ mọi cách để giết mình.
Bởi vì lợi ích quá lớn mà.
Nhưng nếu như giết mình rồi cũng không thể trở thành thánh nhân được thì cho dù Bồng nho có hận mình thì cũng sẽ không dùng đến loại thủ đoạn này, bởi vì một khi mình chết rồi, kết cục của ông ta cũng không thể tốt hơn được.
Đây chính là vấn đề về lợi ích.
Đại nho cũng tốt.
Hoàng đế cũng được.
Lục bộ Thượng thư, võ tướng nhất mạch hay là phiên vương các nơi, nói tới nói lui thật ra thì họ đều làm việc chỉ vì lợi ích.
Hoài Ninh thân vương không hận hắn sao? Ông ta hận chứ!
Ông ta không muốn hắn chết đi sao? Đương nhiên ông ta muốn rồi!
Nhưng vấn đề là ông ta không thể thẳng tay giết chết hắn, nếu không thì người xui xẻo ngược lại sẽ là ông ta, đồng thời với ông ta mà nói thì chuyện đó chỉ có hại chứ không hề có lợi.
Trừ phi ông ta đã đoán trước được nếu như hắn không chết thì ông ta sẽ không tạo phản được.
Nếu không mà nói thì bất kể là như thế nào, ông ta cũng sẽ không ra tay giết hắn.
“Lão phu cũng đã suy nghĩ hồi lâu nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể nào tìm ra đáp án.”
“Điều duy nhất có thể biết trước mắt chính là Nghiêm Lỗi bây giờ đã thành một quân cờ, bất luận là dùng bất kì thủ đoạn nào thì hắn cũng sẽ chèn ép Đại Ngụy văn báo của ngươi.”
“Về phần cuối cùng Văn cung có mục đích gì thì tạm thời ta còn không rõ lắm.”
“Chẳng qua là Thủ Nhân à, ngươi cần phải chú ý thêm nhiều đó.”
Trần Chính Nho cũng không biết nên nói thêm gì, chỉ có thể dặn dò Hứa Thanh Tiêu chú ý nhiều hơn.
“Ừ.”
Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ những lời mà Trần Chính Nho nói, mặc kệ là cuối cùng Văn cung có mục đích gì thì ít nhất trước mắt, điều hắn có thể biết được chính là Nghiêm Lỗi sẽ dùng mọi biện pháp, cho dù là thủ đoạn hạ lưu nhất để chèn ép Đại Ngụy văn báo, nói một câu khó nghe hơn thì cho dù người ta có xem ông ta như một đống phân thì ông ta cũng phải bôi xấu ngươi.
Sau khi hiểu rõ được điểm ấy, Hứa Thanh Tiêu đúng thật là có hơi đề phòng.
“Đúng rồi, Trần đại nhân, có vài chuyện nhất định ông phải nói vào buổi triều ngày mai.”
Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên mở miệng.
Nếu như Văn cung Đại Ngụy đã muốn làm khó hắn thì hắn cũng phải chuẩn bị một chút.
Bất kể là như thế nào thì đều cần phải đào một cái hố to để người của Văn cung nhảy vào, nếu không thì trong tình huống cứ liên tục bị chèn ép như thế, coi như là có thể vả mặt bọn họ được thì quá trình này cũng không dễ chịu chút nào.
Nếu như biết đối phương đã ôm loại thái độ này thì Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không khách khí nữa.
“Ngươi nói đi, Thủ Nhân.”
Trần Chính Nho khẽ gật đầu bảo Hứa Thanh Tiêu nói.
“Trần đại nhân, ba chuyện này ngày mai vào triều nhất định phải nói, đồng thời còn phải ép Đại nho của Văn cung Đại Ngụy đồng ý, nếu không thì kiên quyết không đồng ý tất cả các yêu cầu của Văn cung.”
“Đầu tiên là hạn chế nội dung của báo Văn cung, Trần đại nhân, mặc dù ta không biết nội dung của báo Văn cung là cái gì nhưng nói tới nói lui thì chắc cũng sẽ tương tự với Đại Ngụy văn báo bây giờ thôi.”
“Sau này Đại Ngụy văn báo sẽ có nội dung mới, mà nếu như không hạn chế báo Văn cung thì chỉ sợ Nghiêm Lỗi sẽ lại không ngừng sao chép nội dung của ta, đến lúc đó chính ta sẽ bị bọn chúng làm cho tức chết.”
“Cho nên bây giờ nói cho rõ ràng đi, có bệ hạ làm chứng cùng với sự chứng kiến của văn võ cả triều, cứ như vậy, sau này thứ mà Thủ Nhân đưa ra thì Văn cung cũng sẽ không dám trắng trợn đạo văn.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra chuyện đầu tiên cần làm.
Nghiêm Lỗi rõ ràng đang muốn làm cho hắn ứa gan, dựa theo Văn báo của hắn để tạo ra một Văn báo mới, điểm này thì chẳng có cách nào ngăn cản, chẳng qua Hứa Thanh Tiêu nhận thấy với trí thông minh của Nghiêm Lỗi thì không thể nào nghĩ ra nhiều thứ hơn được.
Nội dung trong đó chắc chỉ đơn giản là viết vài chuyện quốc gia đại sự cùng với một vài tâm đắc của Đại nho mà thôi, về phần những mục khác ví dụ như Hứa Thanh Tiêu tính viết mục về thi từ, mục về phái nữ cùng với mục về tiểu thuyết các loại vân vân.
Cái nào cái nấy cũng là đại chiêu dùng để thu hút người đọc.
Mới đầu chắc chắn Nghiêm Lỗi sẽ không để ý nhưng sau đó khi phát hiện không thể cạnh tranh được, lấy phẩm tính của loại người này thì chắc chắn là sẽ lựa chọn đạo văn.
Cho dù ông ta có không lựa chọn đạo văn thì Văn cung cũng sẽ có người bảo ông ta đạo văn, dù sao thì ông ta chính là một quân cờ.