Đại Ngụy có mối thù không đội trời chung với Bắc man, đôi bên đều muốn chơi chết đối phương, bảy lần bắc phạt đã làm cho quốc khố của Đại Ngụy bị thâm hụt, nhưng vấn đề là Man Di cũng bị thâm hụt mà.
Làm gì có khả năng lần nào Bắc phạt cũng chỉ chạy ra cho có mặt?
Cho nên Lý Quảng Hiếu cũng không cho rằng Man Di phương bắc muốn xâm lấn Đại Ngụy.
“Không!”
“Trẫm không cảm thấy tình báo này có gì sai, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cần viện trợ lương thực như vậy chính là biểu hiện của động binh.”
“Hơn nữa phiên vương các nơi cũng đúng là đang ngo ngoe rục rịch, lại còn những hành động gần đây của Văn cung cũng cực kì khả nghi.”
“Những chuyện này gộp lại làm trẫm ăn ngủ không yên!”
Nữ đế thẳng thắn phủ nhận suy đoán của Lý Quảng Hiếu.
Nếu như chỉ là tình báo thôi thì đúng là nàng cũng sẽ không cảm thấy Man Di phương Bắc dám xâm phạm Đại Ngụy.
Bây giờ tất cả mọi người đều đang hồi phục vết thương, ai khôi phục trước thì người đó ra tay trước, chuyện này đúng là không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là bây giờ vết thương của đôi bên còn chưa khôi phục được, thậm chí có thể nói là mới chỉ cầm máu xong, thế mà ngươi đã muốn đánh à?
Mục đích là gì?
Sau khi đánh xong, ngươi còn dư lại cái gì? Không phải ngươi muốn chiếm giữ đất đai của Đại Ngụy hay sao?
Sau khi đánh xong rồi, ngươi cảm thấy ngươi có thể nuốt được Đại Ngụy? Vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên sẽ cho phép ngươi làm vậy sao?
Chắc chắn là sẽ không cho đâu.
Nhưng Văn cung Đại Ngụy có dị động, phiên vương bất thường, những dị tộc tiểu quốc cũng có hành động mờ ám, Man Di phương Bắc hành động rất đáng ngờ cùng với chuyện vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng đang làm những chuyện rất khả nghi.
Tất cả mọi người đều có những hành động đáng ngờ, vậy thì không thể nào không có chuyện được.
Chỉ là không biết cuối cùng bọn chúng đang mưu đồ cái gì mà thôi.
“Vậy ý của bệ hạ là?”
Lý Quảng Hiếu tiếp tục hỏi.
“Bên ngoài thì án binh bất động nhưng âm thầm ra lệnh cho Binh bộ chuẩn bị, lúc nào cũng có thể nghênh chiến.”
Nữ đế cực kì bá khí nói.
“Nhưng...”
“Chuyện động binh bất luận là như thế nào thì không thoát khỏi được ánh mắt của người đời, bệ hạ làm như vậy chỉ sợ sẽ dẫn đến chiến tranh Bắc phạt.”
“Trước tiên không nói đến thái độ của đám võ tướng, nhưng chỉ cần có người tùy tiện tung tin đồn nhảm thôi thì cũng sẽ khiến cho dân tâm Đại Ngụy hoang mang rối loạn.”
“Bây giờ vất vả lắm Đại Ngụy mới có thể bước vào con đường phồn thịnh, nhưng nếu như lại đột nhiên đánh trận thì đối với tình hình hiện tại quả là một bất lợi to lớn.”
Lý Quảng Hiếu nghiêm túc phân tích.
Ông ta không hề thuyết phục Nữ đế mà chỉ phân tích mọi chuyện, về phần quyết định ra sao thì vẫn phải do Nữ đế tự mình lựa chọn.
Chỉ là giờ khắc này, Nữ đế lại im lặng.
Bởi vì Lý Quảng Hiếu nói không sai chút nào.
Đừng thấy đám võ tướng kia mỗi ngày đều kêu gào đòi đánh trận.
Nhưng nếu như đánh nhau thật thì cửa đầu tiên không qua được không phải là nàng mà là bách tính trong thiên hạ.
Bách tính thật sự sợ hãi.
Rất sợ hãi.
Nếu như lại đánh thì chỉ sợ sẽ làm cho dân tâm hoàn toàn tán loạn.
Cuối cùng, nàng trầm mặc không nói, chỉ ngồi trên long ỷ chẳng nói tiếng nào.
Qua một hồi lâu sau, nữ đế lên tiếng.
“Trước tiên cứ như vậy đi, trẫm sẽ phái người tiếp tục thăm dò tình hình một phen.”
“Nếu như bọn họ đánh thật thì Đại Ngụy không thể không chiến.”
Nữ đế đồng ý với lời của Lý Quảng Hiếu.
Nhưng nàng cũng tỏ thái độ của mình.
Nếu như Man Di phương Bắc thật sự có gan xâm lấn thì nàng thân là nữ đế Đại Ngụy, chắc chắn sẽ không lùi bước.
“Ngô hoàng vạn tuế.”
Lý Quảng Hiếu nhẹ nhõm thở ra, ông ta đồng ý với lời của nữ đế, nếu như địch nhân đánh tới thì tuyệt đối không thể nào lùi bước được.
Nhưng bây giờ Đại Ngụy lại không thể điều động tinh binh, chỉ vì muốn ổn định dân tâm.
“Đúng rồi bệ hạ, Đại Ngụy văn thánh báo hôm nay bệ hạ đã đọc chưa?”
Lý Quảng Hiếu hỏi.
“Đã đọc rồi.”
“Hành vi của Văn cung cực kì kì lạ, trẫm đã phái người âm thầm đi điều tra.”
Nữ đế trả lời.
Nghe nói như thế, Lý Quảng Hiếu cũng không nói gì thêm nữa mà trực tiếp cáo lui.
Mà cùng lúc này.
Trong kinh đô Đại Ngụy.
Màn đêm đã buông xuống.
Các đại tửu lâu ở kinh đô đều đang bàn tán về chuyện Đại Ngụy văn thánh báo.
Dân chúng ai nấy đều cực kì phẫn nộ.
Cảm thấy trình độ mặt dày của đám người Văn cung Đại Ngụy đã đến mức này rồi, ngươi muốn nho đàm thì kệ ngươi nho đàm, kể ra cảm ngộ là được, mọi người đều sẽ ủng hộ.
Kết quả là chuyện nho đàm này của ngươi lại còn khéo châm chọc Hứa Thanh Tiêu nữa!
Đúng là đáng ghét đến cùng cực.
Chẳng qua số bách tính hiểu rõ quá ít, đa phần bách tính lúc đó cũng không hiểu rõ ý của đối phương, dù sao thì toàn bộ câu chuyện đều xoay quanh vấn đề phẩm hạnh.
Đối với những đứa trẻ mà nói thì đây chính là một chuyện tốt.
Cho nên bọn họ lập tức về nhà dạy dỗ con cái nhà mình, nhưng mà sau khi dạy xong thì lại dần dần phát hiện có vài điểm không đúng lắm.
Quay đầu mới phát hiện, nói vậy không phải là đang sỉ nhục Hứa Thanh Tiêu đó à?
Sao dân chúng có thể không tức giận cho được?
Nhưng giận thì giận chứ biết sao bây giờ? Mấy đạo lý này cũng đã dạy con mình xong rồi, dạy rồi thì sẽ sinh ra dân ý, đâu thể thu hồi được.
Dù sao thì cũng đã dạy cho đứa nhỏ, trừ phi ngươi nói rõ mọi chuyện với đứa trẻ thì có lẽ dân ý sẽ được thu hồi.
Nhưng vấn đề là những chuyện này bọn họ cũng không hy vọng rằng con mình hiểu.
Bách tính càng nghĩ thì lại càng giận.
Bọn họ luôn sùng kính Hứa Thanh Tiêu nhưng không ngờ lại vô tình dùng tiền để mua một tờ văn báo mắng Hứa Thanh Tiêu.
Như vậy sao bọn họ có thể không nghẹn khuất cho được.
Trong tửu lâu, tiếng mắng vang lên rần trời.
“Gì mà đứa trẻ cuồng vọng, Hứa đại nhân một lòng vì dân, đám nho thần kia đã âm thầm ngáng chân thì thôi đi, vậy mà cứ nhất quyết phải tố cáo Hứa đại nhân tu luyện dị thuật, kết quả là Hứa đại nhân lại được thánh nhân tán thành, ai mà ngờ đến tên Trương Ninh kia lại còn mắng Hứa đại nhân là cuồng vọng! Thật là vô sỉ quá mà!”
“Cuồng vọng? Tuổi Hứa đại nhân còn trẻ, chỉ mới hai mươi mà đã là Hộ bộ thị lang Đại Ngụy, Tự khanh Đại Lý tự, còn là Bá tước nữa chứ, hơn nữa lại còn là tân thánh Đại Ngụy, dựa vào cái gì mà không được cuồng vọng? Hơn nữa Hứa đại nhân có cuồng vọng chỗ nào đâu? Nếu như không phải vì bách tính thì Hứa đại nhân cũng sẽ không bị nhiều người nhằm vào như vậy.”
“Đám nho sinh Văn cung Đại Ngụy kia đúng là quá đáng thật đó.”
Tiếng mắng chửi của dân chúng cực kì khó nghe.
Chỉ là tất cả cũng không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn dân ý ngưng tụ, nói không chừng Nghiêm Lỗi thật sự sẽ khôi phục lại được nho vị.