Lúc này, giữa tiếng mắng của bách tính.
Những người đọc sách cũng cảm thấy khó chịu không ít.
Ngươi ra văn báo thì cứ ra văn báo đi, ai nói gì ngươi đâu, sao nhất định phải nói Hứa Thanh Tiêu đạo văn các ngươi, vậy thì cũng thôi đi, ai mà ngờ đến kỳ văn báo đầu tiên lại xen lẫn trào phúng như vậy, đơn thuần chính là làm cho người ta khó chịu.
Đương nhiên cũng có một vài người đọc sách không nghĩ như vậy, họ ngược lại lại nói là đám người đã suy nghĩ nhiều, cứ nhất định kéo bản thân vào.
Hai bên tranh luận kịch liệt, cãi vã là điều khó có thể tránh được.
Chẳng qua mọi người ai cũng biết tính cách của Hứa Thanh Tiêu, hắn không thể nào ngồi chờ chết cả.
Tất cả mọi người chờ mong Hứa Thanh Tiêu sẽ phản kích như thế nào.
Trận cãi vã này kéo dài một hồi lâu.
Mãi cho đến giờ Tý dân chúng mới kéo nhau ra về.
Nhóm người đọc sách cũng tạm thời đình chiến, không tiếp tục mắng chửi nhau nữa.
Nhưng tất cả mọi người đều biết kỳ Đại Ngụy văn báo của Hứa Thanh Tiêu hôm nay sẽ ra lò, không hiểu sao trong lòng đều có chút chờ mong.
Mà bên trong Văn cung Đại Ngụy, Nghiêm Lỗi và Trương Ninh đang khêu đèn thâu đêm.
Bây giờ hai người đang như điên như cuồng, Nghiêm Lỗi và Trương Ninh đang phân loại và lựa chọn văn chương.
Phàm là không châm chọc Hứa Thanh Tiêu thì đều không cần.
Châm chọc Hứa Thanh Tiêu nhưng không đến nơi đến chốn cũng không cần nốt.
Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Mãi cho đến giờ Sửu, lúc này hai người mới chọn lựa một bài văn chương làm cho bọn họ có chút hài lòng.
Hai người đồng thời nhìn ra ngoài trời.
Đã có một trăm lẻ ba đóa tường vân.
Đoán chừng chỉ cần nhiều thêm mấy canh giờ nữa thì sẽ đại công cáo thành.
Cứ như vậy chờ cho đến giờ Sửu ba khắc.
“Hứa Thanh Tiêu à Hứa Thanh Tiêu! Lão phu muốn xem, ngươi đấu cùng lão phu kiểu nào.”
Trong kinh đô Đại Ngụy, đèn đuốc nhà nhà bỗng sáng trưng.
Rất nhiều bách tính đã tỉnh dậy từ sớm rồi đi thẳng để thư trai xếp hàng, chuẩn bị mua văn báo.
Nhưng khi bọn họ tỉnh lại thì đã phát hiện người bên ngoài thư trai đã sớm đông nghìn nghịt.
“Lão Trương, khá lắm, nói là đi về nghỉ, kết quả ngươi lại cả đêm không ngủ đến đây xếp hàng?”
“Lão Lý nhà ngươi dậy sớm vậy sao? Hay là cả đêm không ngủ đó?”
Trong nháy mắt, dân chúng nhao lên, huyên náo vô cùng.
Cứ như vậy cho đến giờ Mão.
Cuối cùng, Đại Ngụy văn báo cũng mở bán.
“Ta muốn một bản!”
“Ta cũng muốn một bản!”
“Ta muốn một bản!”
Trong lúc nhất thời, bách tính lại bắt đầu tranh đoạt một lần nữa.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân đã mua Đại Ngụy văn thánh báo cho nên trong lòng của rất nhiều bách tính đều cảm thấy không thoải mái, cảm thấy như đã làm chuyện có lỗi với Hứa Thanh Tiêu.
Cho nên họ ráng chịu cả đêm không ngủ cũng cố đến mua.
Không chỉ là bách tính, rất nhiều người đọc sách, bao gồm cả một vài quyền quý cũng sai người tới mua.
Mà khi mọi người cầm được tờ Đại Ngụy văn báo kỳ thứ hai.
Sắc mặt mọi người liền thay đổi.
Tiêu đề của Đại Ngụy văn báo kỳ hai cực kì chói mắt.
Cưu chiếm thước sào, già mà không chết.
Khi nhìn thấy mấy chữ này, đám người liền cả người ngây ngốc.
Mấy chữ đằng trước bọn họ không rõ là có ý gì.
Nhưng bốn chữ sau kia.
Lại làm cho người ta hiểu rất rõ nó có ý gì.
Già mà không chết.
Đây không phải là đang mắng... Bồng nho đó sao?
Hứa Thanh Tiêu.
Quả nhiên là... đủ hung ác.
Mà cùng lúc đó.
Bên trên Văn cung Đại Ngụy.
Một trăm lẻ sáu đóa tường vân đã được ngưng tụ.
Chỉ còn thiếu hai đóa cuối cùng.
Chỉ là, khi Đại Ngụy văn báo xuất hiện, không hiểu sao tốc độ ngưng tụ của nó lại trở nên vô cùng chậm.
Bây giờ kinh đô Đại Ngụy đang cực kì quái lạ.
Ban đầu, dân chúng có cảm giác rất không tệ đối với Đại Ngụy văn thánh báo này, thứ nhất là có thể xem được quốc gia đại sự, thứ hai là có thể thông qua chuyên mục nho đàm để dạy dỗ con mình.
Nhất cử lưỡng tiện.
Mặc dù cách làm của Văn cung Đại Ngụy có chút bỉ ổi buồn nôn nhưng có một điều không thể không nói chính là Đại Ngụy văn thánh báo thật sự đã tạo phúc cho bách tính.
Cho nên dân chúng cũng không muốn nói gì.
Hơn nữa con người là thế mà, ai cho mình lợi ích thì mọi người sẽ ủng hộ người đó.
Nhưng vấn đề là, chờ sau khi dân chúng dần dần hồi tưởng lại thì lại phát hiện ra mục nho đàm này bề ngoài là đang giáo dục người đời về sự khiêm tốn.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Họ lại châm chọc những việc làm của Hứa Thanh Tiêu, thậm chí còn dùng đứa trẻ kia để sỉ nhục Hứa Thanh Tiêu.
Thế cho nên dân chúng đều cảm thấy rằng mình bị lừa rồi, mặc dù bọn họ chỉ muốn dạy dỗ đời sau của mình.
Nhưng rõ ràng là bọn họ đã làm sai, giờ nghĩ thông rồi thì muốn giải quyết thông qua loại phương thức này.
Thế cho nên dân chúng mới có vài lời oán giận.
Chỉ là mấy lời oán giận này cũng không thể thay đổi được chuyện Văn cung Đại Ngụy sắp thu hoạch được dân ý và tài khí.
Cho nên từ sáng sớm bọn họ đã đi đến các thư trai lớn, muốn giành mua trước một tờ Đại Ngụy văn báo của Hứa Thanh Tiêu để ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Chẳng qua Đại Ngụy văn báo cũng có quy định là mỗi người chỉ có thể mua một phần thôi, ít nhất là một lần chỉ được mua một phần.
Cái mà Hứa Thanh Tiêu xem trọng là năng lực tuyên truyền chứ không phải là chút ngân lượng kia.
Cũng vào lúc vừa qua giờ Mão.
Đại Ngụy văn báo được mở bán.
Dân chúng vẫn trước sau như một tranh giành nhau mua.
Lần này còn khoa trương hơn so với lần trước, tạo thành chuyện muôn người đổ xô ra đường.
Đội ngũ xếp hàng ở con đường thứ nhất đã xếp hàng dài đến con đường thứ hai, không chỉ như thế, một vài tiểu thương còn nắm bắt cơ hội, trực tiếp mở một quầy hàng ngay gần đoàn người, buôn bán sớm hơn một chút.
Không chỉ có những người dân này mà còn có không ít người đọc sách, họ cũng nhao nhao giành mua, bao gồm cả nhóm các nhà quyền quý lớn trong kinh đô Đại Ngụy, bọn họ đã phái người ngồi chờ ở đây từ sớm, chính là nhóm người đầu tiên xem được Đại Ngụy văn báo.
Bọn họ biết Văn cung Đại Ngụy đang nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, mà hắn thì chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn, tuyệt đối là sẽ không nhẫn nhục chịu đựng.
Chuyện Hứa Thanh Tiêu phản kích làm cho bọn họ chờ mong, vô cùng chờ mong.
Bên trong Văn cung Đại Ngụy, không ít đại nho cả đêm không ngủ, bọn họ đều nhìn về phía tường vân trên bầu trời.
Bây giờ đã ngưng tụ thành một trăm lẻ bảy đóa.
Chỉ thiếu có một đóa cuối cùng nữa thôi thì Nghiêm Lỗi sẽ có khả năng lấy lại được nho vị, còn Trương Ninh không chừng sẽ bước vào cảnh giới thiên địa đại nho.
Đương nhiên đây chỉ là chuyện có khả năng, có hy vọng mà thôi, cuối cùng là có được hay không thì còn phải đợi đáp án cuối cùng xuất hiện cái đã.
Vì vậy, Nghiêm Lỗi và Trương Ninh là những người kích động nhất, bọn họ nhìn chằm chằm lên bầu trời, hơn một canh giờ rồi mà cổ vẫn chưa hề nhúc nhích.
Bọn họ rất chờ mong, cũng rất căng thẳng.
Mà ngay vào lúc này, từng đợt âm thanh báo cáo vang lên.
“Nghiêm nho, dân chúng đều đang xếp hàng trên đường lớn mua Đại Ngụy văn báo, nhân số ước tính chắc phải đến mấy vạn!”
“Nghiêm nho, qua sự điều tra kỹ càng thì bên ngoài các thư trai lớn ít nhất có mấy ngàn người đang tụ tập, tất cả các thư trai ở kinh đô ngoại trừ các thư trai có hợp tác với Đại Ngụy văn thánh báo chúng ta ra thì còn lại đều đang chào bán Đại Ngụy văn báo.”
“Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chỉ sợ là có thể sẽ vượt qua hai triệu bản.”
Từng trận âm thanh vang lên, đây là những thám tử mà Nghiêm Lỗi phái đi điều tra, bọn họ đi điều tra tình hình buôn bán của Đại Ngụy văn báo.
Nghe nói như thế, không hiểu sao Trương Ninh cảm thấy có hơi căng thẳng, ông ta nhìn về phía Nghiêm Lỗi, không nhịn được mở miệng nói:
“Nghiêm nho, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Trương Ninh thật sự là quá mức căng thẳng, ông ta làm sao có thể không căng thẳng được, Thiên địa đại nho đó, đó chính là thành tựu mà cả đời này ông ta ước mong tha thiết.
Không, không phải là thành tựu mà ông ta ước mong tha thiết mà đó thật sự là điều mà ông ta không dám nghĩ tới.
Bây giờ đã có hy vọng có thể đạt được, sao ông ta không khủng hoảng cho được? Sao ông ta có thể không kích động? Làm sao có thể không căng thẳng?