Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 679 - Chương 679: Văn Cung Đại Loạn, Dân Ý Tán Loạn, Học Sinh Hủy Ý, Đại Nho Thất Sắc (3)

Chương 679: Văn Cung Đại Loạn, Dân Ý Tán Loạn, Học Sinh Hủy Ý, Đại Nho Thất Sắc (3)

Sau một khắc đồng hồ.

Hắn ta thấy được một nhóm người, cũng đến đây để báo cáo tình hình, có một vài người bước chân cực nhanh, dường như đang muốn đi tranh công, muốn chạy nhanh hơn bọn họ một chút.

Còn có một số người lại không hiểu sao mà mang dáng vẻ thất hồn lạc phách, y hệt như mình.

Trong tay bọn họ đều cầm một tờ Đại Ngụy văn báo như nhau.

Mọi người nhìn nhau, bên trong ánh mắt tràn đầy tử khí âm u, mê man.

Cũng vào lúc này, bọn họ đã vào đến bên trong Văn cung Đại Ngụy.

Nhìn thấy Nghiêm Lỗi và các vị đại nho.

“Bọn ta xin thỉnh an Nghiêm nho.”

Đám người đồng thanh mở miệng.

Nhưng mà Nghiêm Lỗi và các vị đại nho khác lại chỉ chăm chăm nhìn lên dân ý tường vân trên bầu trời, không hề để ý đến bọn họ.

“Hồi Nghiêm nho, hồi Trương nho, hồi chư vị đại nho, trên một con đường ở phía nam, trong một khắc đồng hồ, tất cả văn báo đều đã bán sạch.”

“Dân chúng đều rất hưng phấn, lộ ra vẻ mặt vui vẻ.”

Tống Minh mở miệng nói vậy.

“Hưng phấn?”

Nghiêm Lỗi nghe thế thì không khỏi nhíu mày.

Nhưng ông ta cũng không sợ lắm, cũng không có hành động gì mà chỉ phất phất tay nói:

“Tiếp tục dò la!”

Câu nói của Nghiêm Lỗi cực kì đơn giản, chỉ là một câu tiếp tục dò la thôi thì đã sai được đối phương đi làm việc.

Cũng vào lúc này, dường như Tống Minh đang muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ như thế của Nghiêm Lỗi, cuối cùng hắn ta cũng há to miệng mà không nói được gì.

Chỉ là, giữa chừng, có một người từ từ đi đến.

Hắn đi đến trước mặt Nghiêm Lỗi nói:

“Nghiêm nho, đây là một thiên văn chương mà học sinh vừa mới viết, mong sau khi có thời gian Nghiêm nho sẽ xem giúp học sinh.”

Giọng nói kia vang lên.

Là một người đọc sách hết sức trẻ tuổi, dáng vẻ như mới mười tám mười chín tuổi, bề ngoài thanh tú, hắn hướng về phía Nghiêm Lỗi cúi đầu thật sâu, tay đang cầm một quyển văn chương mà nói.

Chỉ là sau khi nghe đến đây, Nghiêm Lỗi không khỏi từ từ nhìn về phía đối phương, khẽ cau mày nói:

“Văn chương gì vậy?”

Ông ta hỏi thẳng.

Người kia cũng không ngẩng đầu lên, trong giọng nói có vẻ như là mang theo chút hưng phấn.

“Là văn chương văn báo.”

“Học sinh có chút cảm ngộ minh ý, cho nên đã cả gan viết một thiên văn chương, mong rằng khi có thời gian rảnh Nghiêm nho sẽ xem qua một phen.”

“Đương nhiên là học sinh tự viết văn chương của mình, chỉ hy vọng sau khi Nghiêm nho xem qua xong thì sẽ chỉ điểm đôi điều.”

Người kia trả lời, văn chương mà hắn viết là cảm ngộ của chính mình, muốn mời Nghiêm nho xem qua một phen, chẳng qua bản thảo cũng không quá quan trọng, chủ yếu là có thể chỉ giáo được đôi điều là hay lắm rồi.

Ở đâu viết không tốt, ở đâu viết tốt, hy vọng ông ta sẽ nói với hắn, để sau đó hắn có thể chú ý kĩ hơn.

Chuyện này cực kì đơn giản, chỉ là học trò đi thỉnh giáo lão sư mà thôi.

Tống Minh cũng không để ý.

Khi hắn chuẩn bị quay người rời đi thì cùng lúc này, giọng của Nghiêm Lỗi lại vang lên.

“Hoang đường!”

“Ngươi chỉ là một nho sinh minh ý thì có tư cách gì mà viết văn chương cảm ngộ?”

“Mỗi thiên văn chương của Đại Ngụy văn thánh báo chúng ta đều là văn chương của đại nho, mỗi một thiên văn chương đều là thứ mà lão phu tự mình loại ra, rất nghiêm túc.”

“Trong bọn họ có không ít người bị lão phu loại ra, hơn nữa bọn họ đều là đại nho nhất đẳng.”

“Ngươi coi mình là gì? Chỉ là một tên nho sinh thất phẩm mà lại dám cuồng vọng như thế? Chẳng lẽ ngươi muốn học theo tên Hứa Thanh Tiêu kia?”

Giọng của Nghiêm Lỗi tràn đầy vẻ giận dữ, ông ta khiển trách tên nho sinh kia.

Trên thực tế thì ông ta cũng không phải là thật sự tức giận, chủ yếu là vì chờ đợi quá căng thẳng mà thôi.

Nếu như đổi lại là lúc bình thường thì nhiều nhất ông ta sẽ ờ một tiếng, bảo người kia để xuống nhưng lại chẳng đọc lấy một lần.

Còn bây giờ, ngoài mặt thì ông ta rất bình tĩnh như trong tròng lòng đã sớm nóng ruột nóng gan.

Ông ta mong cho mây có thể tụ nhanh một chút, mong nho vị của ông ta có thể được khôi phục lại sớm một chút.

Nhưng mà chưa từng ngờ tới, tâm tư của ông ta lại bị một tên nho sinh làm gián đoạn, quan trọng hơn là tên nho sinh này lại còn cầm một thiên văn chương đến tìm ông ta.

Văn chương kiểu như vậy.

Nếu như nói là văn chương bình thường bảo ông ta xem qua một chút thì cũng thôi đi.

Thế như mà tên này lại còn vọng tưởng muốn được góp mặt vào trong nho đàm của ông ta?

Ngươi xứng sao?

Ngươi xứng sao?

Ngươi chỉ là một tên nho sinh thất phẩm, ngươi xứng à?

Đây là là chỗ làm cho Nghiêm Lỗi thật sự phẫn nộ, chỉ là một tên nho sinh thất phẩm minh ý thôi mà cũng dám viết loại văn chương này?

Đúng thật là không biết tự lượng sức mình.

Điều buồn cười nhất chính là tên này còn có mặt mũi mà trình lên.

Nghiêm Lỗi thật sự rất muốn nói cho hắn biết, mấy ngày nay có bao nhiêu đại nho đưa văn chương cho ông ta? Lại có bao nhiêu đại nho đã bị ông ta bác bỏ?

Đến cả đại nho cũng bị ông ta bác bỏ, vậy mà một tên nho sinh thất phẩm minh ý như ngươi lại dám nói ra những lời ngông cuồng?

Câu nói này đã dẫn đến rất nhiều người vây lại xem, đến cả Tống Minh cũng không nhịn được mà nhìn sang.

Nho sinh trẻ tuổi bị Nghiêm Lỗi răng dạy kia giờ khắc này đã đỏ mặt đến mang tai, hắn ta xấu hổ đến không chịu nổi mà cúi đầu, nhưng mang tai vẫn đỏ rần.

Trước mặt bao người bị Nghiêm nho mỉa mai sỉ nhục như vậy, đổi lại là người khác thì ai mà chịu nổi?

Nhưng chuyện này cũng chẳng phải là lần đầu xuất hiện. Trong Văn cung Đại Ngụy này, dường như là cứ cách một đoạn thời gian thì sẽ lại xảy ra những chuyện như thế này.

Mà hình ảnh này lại làm dấy lên ký ức trong đầu Tống Minh.

Bởi vì năm đó hắn cũng như vậy, dâng ý nghĩ và sách luận của mình dâng lên cho những tên đại nho này, chẳng qua là mấy đại nho đó cũng không sỉ nhục hắn ta giống như Nghiêm Lỗi.

Họ chỉ lạnh lùng để lại một câu lỗ hổng chồng chất rồi không có sau đó nữa.

Không nói bản thân hắn ta sai ở đâu, cũng không nói với hắn ta vấn đề nằm ở chỗ nào.

Chỉ vẻn vẹn có một câu như vậy.

Tên nho sinh trẻ tuổi này chẳng phải là mình của năm đó sao?

Người đọc sách vừa có lý tưởng, vừa có khát vọng nhưng lại không nhận lại được chút tôn trọng nào đó sao?

Hắn ta trầm mặc không nói!

Rất nhiều người đọc sách cũng trầm mặc không nói.

Vào lúc này, Trương Ninh đang đứng ở một bên cũng đưa mắt nhìn sang.

Đám người đều nhìn về phía ông ta.

Chỉ là trong ánh mắt của Trương Ninh lại toàn là sự lạnh lùng và bình tĩnh.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Ông ta chậm rãi mở miệng thốt ra mấy chữ kia rồi sau đó chẳng nói chẳng rằng tiếp tục nhìn về phía dân ý tường vân.

Không biết tự lượng sức mình!

Sau khi mấy chữ này vang lên, người kia đã khóc, xấu hổ mà khóc.

Thân thể hắn khẽ run lên nhưng cũng không có tức giận mà chỉ dùng một loại nức nỡ nói:

“Tiên sinh dạy bảo rất đúng, học sinh biết sai.”

Hắn nói thế, thừa nhận lỗi là do mình, không dám chỉ trích Nghiêm nho, vô cùng hèn mọn.

“Lấy văn chương ra đây.”

Cũng vào lúc này, Nghiêm Lỗi lên tiến bảo người này lấy văn chương ra.

Bình Luận (0)
Comment