Trong lúc nhất thời, đám người ai nấy đều có chút tò mò, mọi người nhìn về phía Nghiêm Lỗi, họ cho rằng Nghiêm Lỗi chẳng qua chỉ là miệng mồm độc địa, sau khi ngừng dạy dỗ xong thì sẽ xem văn chương của người kia, sau đó chỉ điểm đôi điều.
Tên nho sinh trẻ kia cũng không hiểu sao sinh ra chút kích động, hắn sợ sệt giao văn chương của mình cho Nghiêm Lỗi.
Từ đầu đến cuối hắn đều không dám ngẩng đầu lên.
Mà sau khi Nghiêm Lỗi nhận văn chương của hắn xong.
Cũng chẳng thèm nhìn chút nào mà tiện tay bỏ vào sọt rác, đến mở cũng chẳng thèm mở ra.
Hành động này làm cho rất nhiều người đọc sách trở nên im lặng.
Bọn họ có chút nghẹn lời không nói thành câu.
Vốn cho rằng Nghiêm nho chỉ nói năng chua ngoa thôi nhưng lòng dạ sẽ mềm như đậu hũ, loại đại nho như vậy trong Văn cung Đại Ngụy cũng có mấy người, nhưng điều mà họ không ngờ đến chính là...
Nghiêm Lỗi thật sự quá là xem thường người ta.
Thấy văn chương của mình bị tùy tiện quăng vào trong sọt rác, thư sinh kia trầm mặc, sắc mặt vừa mới dịu đi giờ lại đỏ lên lần nữa.
“Sau này đừng bao giờ làm loại chuyện này nữa.”
“Ngươi nên làm tốt chuyện ngươi nên làm.”
Nghiêm nho lạnh lùng nói thế.
Vô cùng lạnh lùng.
Loại lời nói này còn đáng sợ hơn cả đao kiếm, nó cắm thẳng vào trong lòng người này.
Về phần những đại nho khác nhìn qua thư sinh kia, cảm thấy không bình thường, không khỏi mở miệng nói:
“Nghiêm nho, thật ra thì nho sinh này cũng có chút dũng khí, mặc dù văn chương kiến giải không tốt lắm nhưng ít ra hắn cũng rất can đảm.”
Có đại nho hòa giải hy vọng Nghiêm Lỗi cứ cho qua vậy đi, tránh dẫn đến chuyện làm cho các nho sinh khác phản cảm.
Nhưng nghe xong câu này, Nghiêm Lỗi lại dùng giọng điệu lạnh lùng đáp:
“Dũng khí?”
“Nho giả cần dũng khí à?”
“Hữu dũng vô mưu, vậy thì có khác biệt gì với Hứa Thanh Tiêu kia đâu?”
“Người trẻ tuổi thì nên làm chuyện mà người trẻ tuổi nên làm, mỗi người các ngươi đều cảm thấy mình giống như ngôi sao vậy.”
“Nhưng mà các ngươi có biết không, trong mắt bọn ta, các ngươi chẳng có chút ánh sáng nào.”
“Những chuyện mà các ngươi đã trải qua có đáng là gì trong mắt bọn ta?”
“Nếu như chỉ có vài lời nói mà cũng không chịu nổi thì còn nói đến nho tâm gì nữa?”
“Các ngươi cũng quá ngu xuẩn, cái gì tốt không học lại đi học tên Hứa Thanh Tiêu kia!”
“Đúng là buồn cười thật!”
Có lẽ là vì nhắc đến Hứa Thanh Tiêu cho nên câu sau Nghiêm Lỗi nói còn khó nghe hơn câu trước.
Ông ta vẫn mang tư tưởng truyền thống cho rằng nên đem hết tất cả những khổ sở mà mình trải qua chuyển lên trên người những học sinh này.
Nhưng, ngay vào lúc này.
Cuối cùng, có một giọng nói vang lên.
“Buồn cười?”
“Xin hỏi Nghiêm nho!”
“Chúng ta buồn cười chỗ nào chứ!”
Giọng nói không lớn nhưng bên trong âm thanh này lại mang theo sự phẫn nộ!
Trong lúc nhất thời, đám người cực kì tò mò, nhao nhao theo giọng nói mà tìm sang, sau đó không ít người mang vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì người lên tiếng không phải là tên thư sinh kia, mà là Tống Minh.
Ngay lập tức, Nghiêm Lỗi cũng đưa mắt nhìn về phía Tống Minh, đôi mày ông ta nhăn lại.
“Ngươi là người phương nào?”
Nghiêm Lỗi không biết đối tên họ của đối phương nhưng không hiểu sao ông ta lại thấy phản cảm với Tống Minh. Ông ta ở đây răn dạy người khác, sẽ đến phiên một tên nho sinh thất phẩm minh ý cắt ngang sao?
Hơn nữa, lại còn là thất phẩm.
“Học sinh Tống Minh!”
“Nhân sĩ Giang Nam.”
Tống Minh cúi đầu về phía Nghiêm Lỗi nói:
Sau một khắc, Nghiêm Lỗi nhớ ra Tống Minh, sau đó không khỏi lạnh lùng mở miệng nói:
“Giang Nam thư viện đã dạy ra loại người có phẩm chất như ngươi à?”
“Đại Ngụy văn báo hôm qua ngươi đọc chưa?”
“Lời Trương nho nói ngươi đã đọc chưa?”
Nghiêm Lỗi chất vấn.
Chỉ là Tống Minh vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía Nghiêm Lỗi nói:
“Văn chương của Trương nho tất nhiên học sinh đã có xem qua.”
“Nhưng học sinh không muốn đàm luận về việc này, học sinh chỉ muốn hỏi một câu, ban nãy vì sao Nghiêm nho lại cảm thấy buồn cười?”
“Có chỗ nào buồn cười à?”
Trong ánh mắt Tống Minh toát lên vẻ bình tĩnh, hắn ta hỏi.
Bề ngoài hắn ta rất khiêm tốn nhưng về mặt tinh thần thì hắn ta chẳng khiêm tốn chút nào.
“Buồn cười là buồn cười.”
“Chỉ là một tên thất phẩm minh ý mà còn vọng tưởng lên báo, chẳng lẽ không buồn cười sao?”
Nghiêm Nho dùng giọng điệu lạnh lùng nói.
Nhưng câu này vừa dứt thì Tống Minh lại không nhịn được lớn giọng nói:
“Chỉ là thất phẩm!”
“Hay cho một câu thất phẩm!”
“Học sinh cả gan hỏi ba chuyện.”
“Nho giả thất phẩm chẳng lẽ không phải là nho giả hay sao?”
“Chẳng lẽ Nghiêm nho chưa bao giờ ở cảnh thất phẩm à?”
“Từ lúc nào thì Văn cung Đại Ngụy nói rằng thất phẩm minh ý không được lên báo?”
Giọng Tống Minh to hơn một chút, trọng giọng nói cũng mang theo vài phần phẫn nộ.
Câu này vừa dứt, có không ít người đi về phía trước lôi kéo Tống Minh, không hy vọng hắn ta cãi nhau với Nghiêm Lỗi.
Dù sao thì đối phương cũng là đại nho.
Nhưng Nghiêm Lỗi nhìn về phía Tống Minh rồi thì trong lòng không khỏi dân lên cảm giác tức giận.
“Làm càn!”
“Quả nhiên là ngươi thật to gan!”
“Dám nói như vậy.”
“Ngươi học ở đâu ra vậy? Lại học được thứ nhân phẩm kém của Hứa Thanh Tiêu đúng không?”
“Cuồng vọng phách lối, ngươi còn có phong phạm của một nho giả hay không?”
Nghiêm Lỗi gào thẻ chỉ vào đối phương nói vậy.
“Im miệng!”
Chỉ là sau đó, Tống Minh đã trực tiếp hất người bằng hữu đang khuyên can hắn ta ra, sau đó chỉ thẳng mặt Nghiêm Lỗi.
Sắc mặt hắn ta đỏ lên, phun ra hết những phẫn nộ trong lòng.
“Nghiêm Lỗi ngươi là thứ gì chứ!”
“Ngày xưa ngươi là đại nho, có nho vị nên ta xưng ngươi một tiếng Nghiêm nho!”
“Hôm nay, ngươi đã không còn nho vị mà ta đường đường là một nho sinh thất phẩm, ta kính ngươi của quá khứ cho nên mới gọi ngươi một tiếng Nghiêm nho!”
“Nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác sỉ nhục người đọc sách bọn ta.”
“Bọn ta là người đọc sách Đại Ngụy, tôn trọng thánh nhân chứ không phải là loại người bị phế nho vị như ngươi.”
“Hắn tràn ngập nhiệt huyết, tuổi trẻ có tài, mười tám mười chín tuổi đã có thể vào được Văn cung Đại Ngụy thì tất nhiên cũng thông minh hơn người, văn chương viết ra cho dù đúng là không đáng để mắt. Nhưng ít ra cũng phải đọc rồi mới cho kết luận.”
“Nhưng đến đọc ngươi cũng chẳng thèm mà đã ném thẳng vào sọt rác, không tuân theo nho đạo!”
“Ngươi sỉ nhục người đọc sách bọn ta, lại bảo bọn ta tôn trọng ngươi, đây không phải là đạo của thánh nhân, ngươi như vậy là không tuân theo thánh đạo!”
“Hành vi này của ngươi mới đúng là cuồng vọng, mới thật sự là phách lối.”
“Ngươi bị phế nho vị là đáng đời, nếu như ta là Hứa Thanh Tiêu thì ta cũng muốn phế nho vị của ngươi!”
Tống Minh nói một phen vô cùng kịch liệt, rốt cuộc hắn ta cũng không nhịn nổi nữa.
Hôm nay hắn ta đã hoàn toàn bộc phát.
“Ngươi! Cuồng vọng!”