Giờ khắc này, càng lúc càng có nhiều nho sinh hủy ý.
Sắc mặt Nghiêm Lỗi cũng trắng bệch.
Không chỉ có ông ta, đến cả mặt Trương Ninh cũng chẳng còn chút máu.
Các đại nho còn lại lại càng sợ hãi hơn.
Dù là Hứa Thanh Tiêu có quậy thế nào thì cũng không thể nào làm dao động đến căn cơ của Văn cung Đại Ngụy.
Nguyên nhân do căn cơ lớn nhất của Văn cung Đại Ngụy chính là người đọc sách!
Là người đọc sách trong thiên hạ.
Những người đọc sách liên tục nối tiếp này chính là máu mới, không ngừng rót vào Văn cung Đại Ngụy.
Bọn họ có thể mất đi tất cả, nhưng không thể mất đi những người đọc sách này.
“Nghiêm Lỗi!”
“Ngươi làm càn!”
Ngay vào lúc này, từng đợt âm thanh đại nho vang lên.
Mà bên trên bầu trời.
Tường vân dân ý và tường vân tài khí vốn đang ngưng tụ, bây giờ đã bắt đầu tán loạn.
Thậm chí, bên trong Văn cung Đại Ngụy.
Mấy pho tượng thánh nhân cũng chấn động.
Giống như là đang nổi trận lôi đình.
Mấy trăm nho sinh.
Vào thời khắc này, ánh mắt của bọn họ lại càng thêm kiên định.
Cũng ngay vào lúc này.
Một giọng nói vô cùng to lớn vang vọng khắp cả Văn cung Đại Ngụy.
“Ta chính là Hứa Thanh Tiêu, hôm nay tâm học lĩnh hội được kết quả to lớn, mở cửa học đường!”
Chính là âm thanh do Hứa Thanh Tiêu vận dụng đại nho chi lực phát ra.
Từ trước Hứa Thanh Tiêu đã muốn thu học sinh trên diện rộng rồi, nhưng sở dĩ không giành được là bởi vì vẫn chưa thấy thời cơ chín muồi mà thôi.
Bây giờ thời cơ này đã tới rồi.
Tóc trắng oai hùng, già mà không chết.
Đây là một hiện tượng rất hay gặp trong xã hội phong kiến.
Mặc kệ là ở nơi nào thì chức vị quan trọng cũng sẽ chỉ do một số người nắm giữ.
Chỉ cần bọn họ còn sống thì cứ thế mà làm chủ.
Mà loại tình huống này sẽ dẫn đến chuyện một đám thanh niên tài năng không có cơ hội thi triển tài hoa.
Vận mệnh của bọn họ dường như đã bị cố định, lúc trẻ tuổi nóng tính thì lại không thể thoải mái mà làm, chỉ có thể từng bước từng bước làm một vài chuyện.
Đợi đến khi địa vị của bọn họ đã bước lên cao, vì địa vị thế này không dễ dàng có được cho nên bọn họ sẽ vô cùng cẩn thận, làm chuyện gì cũng đều có mục đích, bản tâm đã thay đổi từ lâu.
Trở thành một nhóm người mục nát mới.
Vì sao nói loạn thế tạo anh hùng?
Nguyên nhân chính là như vậy, trong thịnh thế thì tất cả mọi thứ đều sẽ trở về cục diện bế tắc, bị sắp đặt sẵn.
Nếu như không phải Đại Ngụy suy bại thì Hứa Thanh Tiêu cũng không thể chỉ trong khoảng thời gian một năm ngắn ngủi mà đạt được thành tựu như hôm nay.
Nếu như quốc khố Đại Ngụy còn đầy thì cần đi giết phiên thương sao?
Binh phù Đại Ngụy trong tay này có cho phép hắn giết quận vương sao?
Có rất nhiều chuyện đều là thời thế tạo anh hùng, mà thời thế, chính là lúc giai cấp náo động không ổn định.
Khi quy củ đã thành lệ thì chẳng có ai có thể vươn ra ngoài, sức lực của một người cuối cùng thì vẫn là quá bé nhỏ.
Hứa Thanh Tiêu hiểu rất rõ đạo lý này, cho nên Hứa Thanh Tiêu cũng kết luận rằng tất nhiên Văn cung Đại Ngụy cũng có hiện tượng như vậy.
Hắn dùng cưu chiếm thước sào, già mà không chết làm đầu đề chính là vì muốn nói cho thế nhân biết.
Người đọc sách trong thiên hạ tôn sùng thánh nhân là chuyện đúng đắn.
Nhưng người nào đó tự xưng là môn đồ của thánh nhân thì chắc chắn là đúng sao?
Bọn họ cứ chiếm lấy những vị trí quan trọng nhưng xưa nay lại chưa từng cho những người trẻ tuổi có được cơ hội.
Tài hoa của các ngươi sẽ vĩnh viễn bị vùi lấp.
Ánh sáng của các ngươi sẽ bị bao phủ bởi bóng tối đầy tử khí và âm u này.
Hôm nay khi ở trong học đường Thủ Nhân, Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn quan sát khí vận của Văn cung Đại Ngụy.
Sau khi phát hiện được dị thường thì Hứa Thanh Tiêu không do dự chút nào phát ra một kích mạnh nhất.
Hôm nay hắn nhận học trò!
Nhận học trò trên diện rộng.
Hắn muốn thành lập một học phái chân chính của riêng mình, từ đó có vốn để chống lại Văn cung Đại Ngụy, bằng không mà nói thì chỉ dựa vào sức mạnh của riêng hắn thôi thì cứ mãi vẫn không đủ.
Đợi đến khi cần người để dùng mới bố trí sắp xếp thì đã chậm.
Mà lần này, Hứa Thanh Tiêu bắt lấy thời cơ tốt nhất, có thể nói là một kích trí mạng!
Rầm rầm rầm!
Sau khi giọng Hứa Thanh Tiêu vang lên, Văn cung Đại Ngụy cũng chấn động không thôi, pho tượng Chu thánh lúc này cũng điên cuồng rung động. Giờ khắc này, dường như thánh nhân đang nổi giận.
Đối với những hành động và việc làm của Nghiêm Lỗi, đến cả thánh nhân cũng không chịu được.
Đồng thời, sau câu nói này của Hứa Thanh Tiêu, trong lúc nhất thời, Văn cung Đại Ngụy kịch liệt sôi trào.
“Hôm nay chúng ta hủy ý! Vào học đường Thủ Nhân học thôi, đi ngộ tâm học chi đạo!
Giọng của Tống Minh tràn đầy nhiệt huyết, ánh mắt hắn cũng kiên định lạ thường.
“Bọn ta cũng đi!”
“Văn cung Đại Ngụy này, ta không ở nữa!”
“Tóc trắc oai hùng, già mà không chết, nếu như nơi này đã xem thường chúng ta vậy thì chúng ta cũng không cần ở lại chỗ này thêm nữa.”
“Hừ, đồ hủ nho các ngươi cả ngày chỉ biết ỷ vào đức hạnh của mình mà chèn ép đủ điều, văn chương mà bọn ta phải mất ăn mất ngủ để viết ra, trong mắt các ngươi lại chẳng bằng tờ giấy lộn.”
“Nếu đã thế thì chúng ta còn ở lại đây chi nữa? Đi thôi! Đi đến học đường Thủ Nhân!”
“Các vị huynh đài, nơi này đã không dung được chúng ta vậy chẳng lẽ chúng ta cứ nhất định phải ở lại nơi này hay sao?”
Từng giọng nói vang lên, còn nhiều âm thanh hơn so với trước kia.
Trước đó đúng là có người hủy ý, nhưng trên thực tế thì vẫn còn rất nhiều học sinh ở lại quan sát, bởi vì trong lòng bọn họ vẫn còn chút tiếc nuối.
Vất vả lắm bọn họ mới vào được Văn cung Đại Ngụy, khổ sở nhịn nhục hết mấy năm, mặc dù trước mắt thất sự là không thấy tương lai nhưng bọn họ lại không có dũng khí để rời đi.
Chỉ là sau khi giọng của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Không hiểu sao, đám người này lại có hơi kích động. Ra khỏi Văn cung Đại Ngụy đúng là không tốt lắm nhưng mọi người cùng nhau rời đi mà, pháp không trách chúng, chẳng lẽ Văn cung Đại Ngụy lại dám đuổi tận giết tuyệt hết tất cả bọn họ hay sao?
Mà sau khi rời khỏi Văn cung Đại Ngụy lại còn có thể đi vào học đường Thủ Nhân.
Nếu như Văn cung Đại Ngụy thật sự dám làm như vậy, vậy thì loại Văn cung này bọn họ không thể ở lại nữa.