Những đại nho kia đã không còn có sự ngông nghênh của văn nhân nhưng những người trẻ tuổi bọn họ vẫn còn.
Vào thời khắc này, nhiệt huyết trong cơ thể bọn họ sục sôi tuôn trào.
“Nghiêm Lỗi, ngươi đã phạm sai lầm lớn.”
“Nghiêm Lỗi, ngươi quá đáng lắm.”
Cũng vào lúc này, hết giọng nói này đến giọng nói khác lại vang lên, là những âm thanh đến từ Văn cung Đại Ngụy, cũng là nhất mạch của một vị thánh nhân khác chứ không phải là Chu thánh nhất mạch.
Bọn họ giận giữ mắng chửi Nghiêm Lỗi, chỉ vì Nghiêm Lỗi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nên đã làm ảnh hưởng đến khí vận của Văn cung Đại Ngụy.
Ông ta cứ sỉ nhục người đọc sách của Văn cung Đại Ngụy như thế, bây giờ đã bị phản đòn, bị văn nhân phản đòn.
Tình huống như thế này gần như là năm trăm năm qua chưa từng xảy ra, chẳng ai ngờ đến Nghiêm Lỗi lại làm ra những chuyện như vậy.
Sao bọn họ có thể không phẫn nộ cho được?
Sở dĩ Văn cung Đại Ngụy có thể hưng thịnh hơn trăm năm qua, chẳng lẽ là dựa vào đám đại nho này hay sao?
Đều là dựa vào những tài tử không ngừng tiếp nối này đấy.
Nếu như không có những người này gia nhập thì sớm muộn gì Văn cung Đại Ngụy cũng sẽ không có người kế tục, sớm muộn gì cũng sẽ thất truyền.
Đây chính là gốc rễ!
Ai mà ngờ cái tên Nghiêm Lỗi này lại làm ảnh hưởng đến gốc rễ của Văn cung Đại Ngụy.
“Nghiêm Lỗi, miệng ngươi thốt ra những lời ngông cuồng, đúng là tội đáng chết vạn lần.”
“Nghiêm Lỗi, Bồng nho để ngươi làm chủ bút của Đại Ngụy văn thánh báo là muốn cho ngươi cơ hội, nhưng ai mà ngờ tới tâm trí ngươi lại cao ngạo như thế, làm hại nho sinh Văn cung ta tự hủy minh ý.”
“Cầu xin Bồng nho ra mặt nghiêm trị Nghiêm Lỗi.”
Từng tiếng nói cất lên, bộ phận đại nho này thật sự là đã tức điên lên.
Cách làm của tên Nghiêm Lỗi này thật sự là đáng ghét quá chừng, cố ý chèn ép Hứa Thanh Tiêu, rõ ràng là đã sao chép văn báo của Hứa Thanh Tiêu nhưng ông ta cứ khăng khăng bêu xấu Hứa Thanh Tiêu.
Điều này vẫn còn nhân nhượng được, dù sao thì vẫn là vì Văn cung Đại Ngụy.
Nhưng hôm nay, những hành động và lời nói của Nghiêm Lỗi thật sự quá đáng.
Người ta chỉ là một thư sinh vừa bước vào Văn cung, trong lòng đầy lòng thành, mất ăn mất ngủ viết ra một thiên văn chương muốn giao cho ngươi, muốn nhờ ngươi xem qua một chút.
Ngươi lại bảo hắn không tự lượng sức mình? Đúng, thật sự là không biết lượng sức mình nhưng dù sao thì ngươi cũng phải cho người ta một cơ hội chứ. Dù viết không tốt thật đấy, nhưng ngươi bình luận hai câu thì không có gì quá đáng hết.
Đâu cần thiết phải làm cho người ta chán ghét như vậy.
Giờ đây làm cho mọi chuyện phức tạp lên thế này, bảo sao người ta không mắng ngươi? Bảo sao bọn họ không tức cho được?
Sau khi nghe các vị đại nho mở miệng trách móc xong, sắc mặt Nghiêm Lỗi cũng trở nên hết sức khó coi, ông ta đâu ngờ đến đám người kia lại đột ngột nổi dậy.
Ngày thường mặc kệ bản thân ông ta có sỉ nhục bọn họ thế nào thì đám người này cũng đều không dám cãi lại, sao giờ lại đột nhiên đi khiêu chiến mình?
Hứa Thanh Tiêu! Hứa Thanh Tiêu! Nhất định là do tên Hứa Thanh Tiêu kia!
Bàn tay trong tay áo Nghiêm Lỗi không nhịn được siết chặt thành nắm đấm, ông ta lập tức cho rằng chính là do Hứa Thanh Tiêu đã phá hỏng mọi chuyện.
Vì sao mà đột nhiên những học sinh này lại nổi dậy tập thể, những người khác thì không nói, chỉ nói mấy người Tống Minh kia, ngày thời cũng vô cùng tôn trọng ông ta.
Nhất là hôm nay, ông ta cũng đâu có sỉ nhục người tên Tống Minh kia đâu?
Sao đang êm đang đẹp lại nổi giận? Hơn nữa còn là người đầu tiên nhảy ra muốn hủy ý?
Nếu như ở đây không có chút mờ ám nào thì ông ta không tin, vô cùng không tin.
Mặc kệ là như thế nào thì vào giờ khắc này, Nghiêm Lỗi cũng chỉ có thể yên lặng, có muốn mắng cũng không dám mắng.
Bởi vì tình hình đã quá căng thẳng rồi, nếu như còn tiếp tục như vậy thì tất nhiên ông ta sẽ chọc giận càng nhiều người hơn.
Bảy tám vị đại nho xuất hiện trong đó bao gồm đại nho Trần Tâm và đại nho Chu Dân. Bọn họ đi đến trước mặt đám nho sinh kia, nói chuyện với ngữ khí vô cùng hòa nhã:
“Các vị học sinh, đừng nên giận dỗi.”
“Nghiêm nho chẳng qua nhất thời buột miệng lỡ lời mà thôi, đừng nên manh động, bây giờ đi với lão phu, lão phu đưa các ngươi đến trước mặt tượng thánh.”
“Chỉ cần ba quỳ chín lại, thành kính đốt hương một trăm ngày là các ngươi có thể khôi phục lại nho vị.”
Trần Tâm nói, ông ta lập tức khuyên can những nho sinh kia không được tùy tiện hủy ý, đồng thời cũng nói luôn cách để cứu vãn.
Chỉ là câu này vừa dứt thì giọng của Tống Minh lại vang lên.
“Trần nho, đây không phải là do bọn ta tùy ý làm bậy mà là vì tên Nghiêm Lỗi kia khinh người quá đáng.”
“Người này tâm thuật bất chính, già mà không chết, làm nhục đến Nho đạo chúng ta, nếu như Trần nho có thể mời Bồng nho đến bãi miễn chức vụ người này.”
“Lại bảo ông ta đi tạ tội trước mặt thánh thượng thì chúng ta đồng ý nuốt cục tức này xuống.”
Tống Minh nói, hắn ta thật sự rất phẫn nộ nhưng hắn ta cũng hiểu cách làm của mình thế này sẽ dẫn đến những ảnh hưởng cực kì không tốt.
Hắn ta vẫn tôn trọng Chu thánh như cũ, bằng không thì cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Chỉ là sau khi hắn nói dứt câu này thì giọng của Nghiêm Lỗi lại vang lên lần nữa.
“Ngươi đúng là ngông cuồng quá rồi!”
“Cho dù lão phu có như thế nào thì cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi lại bảo lão phu đi thỉnh tội?”
“Ngươi đừng có mơ mộng hão huyền nữa!”
Vốn Nghiêm Lỗi còn đang cố nhịn nhưng sau khi nghe xong lời Tống Minh nói, ông ta thật sự khó mà chịu đựng nổi.
Bảo ông ta đi thỉnh tội?
Mặc dù bây giờ ông ta đúng thật là không phải đại nho nhưng mà uy vọng của ông ta vẫn còn mà.
Đằng sau ông ta vẫn còn có một vị thiên địa đại nho đấy.
“Ngông cuồng?”
“Chỉ cần ai phản đối Nghiêm nho thì người đó đều là kẻ ngông cuồng sao?”
“Khó trách cả ngày ông đều nói Hứa Thủ Nhân cuồng vọng?”
Tống Minh lớn tiếng, trong lời nói tràn ngập sự tức giận.
“Nghiêm Lỗi, lão tặc!”
“Lúc ngươi sỉ nhục bọn ta thì không cuồng vọng à?”
“Bọn ta giao văn chương cho ngươi, ngươi không thèm nhìn mà đã ném thẳng vào sọt rác rồi, đây chẳng lẽ không phải là cuồng vọng hay sao?”
“Ỷ lớn hiếp nhỏ, cậy già lên mặt, quả nhiên là bại hoại của Nho đạo!”
Trong lúc nhất thời, không ít nho sinh bắt đầu mắng to.