Trần Chính Nho giải thích suy nghĩ đầu tiên.
Ông ta không biết Nữ đế sẽ nghĩ những gì, nhưng nếu nói rõ ràng từ sớm, chẳng may Nữ đế thật sự bãi miễn chức quan của Hứa Thanh Tiêu, vậy thì không còn gì đáng nói.
Dù là Hứa Thanh Tiêu có lý do quan trọng nào đó muốn lưu lại Đại Ngụy thì có lẽ hắn cũng phải rời đi. Không đi đến những quốc gia khác, nhưng tuyệt đối sẽ chọn quy ẩn núi rừng, không nuốt nổi cơn tức giận này.
Nhất là đối với một thiếu niên huyết khí tràn đầy mà nói.
Cho nên Trần Chính Nho đang nhắc nhở Nữ đế.
Trên long ỷ, trong nháy mắt Nữ đế đã hiểu rõ ý tứ của Trần Chính Nho, nàng lập tức mở miệng nói.
“Cho dù như thế nào, trừ khi Hứa ái khanh phản bội quốc gia, nếu không trẫm tuyệt đối không bãi miễn chức vụ.”
Nữ đế mở miệng đưa ra câu trả lời, cũng khiến cho Trần Chính Nho hoàn toàn yên tâm lại.
Mà sau khi Nữ đế nói thế, Trần Chính Nho tiếp tục giải thích chuyện thứ hai.
“Thần cho rằng không phải là dị tộc đang thử thăm dò thái độ của bệ hạ đối Thủ Nhân.”
“Mà là đang thăm dò thái độ của bệ hạ với việc các nước dị tộc thoát ly Đại Ngụy.”
Trần Chính Nho mở miệng. Từng câu từng chữ sau khi nói xong khiến cho năm vị Thượng thư biến đổi sắc mặt hoàn toàn.
“Trần Thượng thư, ông đang nói nghiêm túc đó chứ?”
“Thoát ly Đại Ngụy? Trần Thượng thư có căn cứ gì không?”
“Không thể nào, chò dù bọn họ có to gan hơn nữa thì cũng tuyệt đối không dám thoát ly Đại Ngụy. Bọn họ không muốn sống nữa sao?”
“Nếu bọn họ thoát ly Đại Ngụy? Thần tự mình dẫn binh đi chinh phạt các nước.”
“Trần Thượng thư, lời này quá nghiêm trọng rồi.”
Nhóm Thượng thư nhao nhao mở miệng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi. Dù sao thì giả thiết này của Trần Chính Nho có chút phóng đại.
Thoát ly khỏi Đại Ngụy?
Nước phụ thuộc có tác dụng gì?
Biểu hiện uy vọng của chủ quốc.
Gia tăng khí vận của chủ quốc.
Bố trí bố cục chiến tranh.
Tiến cống rồi nộp thuế cho chủ quốc.
Đây chính là bốn tác dụng chính của nước phụ thuộc, nói trắng ra chính là đàn em, để thể hiện uy nghiêm rõ ràng của nước lớn. Dù sao thì một nước lớn mà không có mấy đứa em ủng hộ thì không thể được.
Nhưng chủ yếu nhất vẫn là gia tăng quốc vận. Nước phụ thuộc càng nhiều thì quốc vận càng mạnh. Nếu như nước phụ thuộc thoát ly thì sẽ có ảnh hưởng cực lớn đến quốc vận, nhất là những nước không tính là yếu này. Nếu như bọn họ thoát ly khỏi vương triều Đại Ngụy, ít nhất cũng mất gần một nửa phần quốc vận.
Nửa phần quốc vận này, Đại Ngụy phải mất mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm mới có thể cứu lại được.
Còn về phần bố trí bố cục chiến tranh và tiến cống nộp thuế cũng là những chuyện quan trọng nhất.
Tác dụng của tiến công nộp thuế nhỏ nhất, bởi dù sao thì sau khi Đại Ngụy phồn vinh hưng thịnh thì gần như miễn trừ tiến cống nộp thuế của rất nhiều nước.
Nhất là sau khi Đại Ngụy suy bại thì càng miễn trừ hết toàn bộ. Giống như thọ đản của Nữ đế, những lễ vật bọn họ đưa tới, Lễ bộ chuẩn bị quà đáp lễ, thật ra chính là một loại bệnh hình thức để xây dựng mặt mũi thôi.
Nhưng quốc vận, quốc uy, bố cục chiến tranh, ba thứ này cực kỳ quan trọng.
“Sao Trần ái khanh lại biết?”
Vẻ mặt của Nữ đế bình tĩnh. Nàng không có bất cứ một chút biến hóa nào, chỉ hỏi thăm Trần Chính Nho dựa vào đâu mà cho rằng bọn họ thăm dò chuyện này.
“Thưa bệ hạ.”
“Thần nhận được mật báo đến từ biên cảnh phía bắc. Trong mấy tháng gần đây, man di phương Bắc bắt đầu ngo ngoe động đậy, không biết thu được một lượng lớn binh khí và các loại lương thực tài vật ở đâu."
“Vô cùng có khả năng man tộc phương Bắc muốn chinh chiến với Đại Ngụy ta một lần nữa.”
“Ngày hôm nay, mười hai nước dị tộc đột nhiên nổi lên. Bề ngoài là vạch tội Thủ Nhân, nhưng bọn họ không thể nào không biết địa vị xưa nay của Thủ Nhân ở Đại Ngụy.”
“Bọn họ làm vậy là cố tình gây chuyện, tìm phiền phức cho Thủ Nhân. Biết được bệ hạ sẽ không đồng ý, sau đó bọn họ sẽ dùng những cách cấp tiến mười phần để ép buộc bệ hạ đồng ý.”
“Nếu như bệ hạ không đồng ý thì có khả năng bọn họ sẽ chủ động thoát ly khỏi Đại Ngụy, lựa chọn đầu quân cho man di phương Bắc. Mà đứng sau chuyện này, chỉ sợ có cả bóng dáng của vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà.”
“Nếu không, bất kể là thần có suy nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được vì sao bọn họ lại muốn vạch tội Thủ Nhân.”
Tình báo của ông ta muộn hơn so với Nữ đế một tháng nhưng lại hơi sớm hơn so với năm vị Thượng thư khác.
“Thần cũng nhận được mật báo. Một vùng Bắc cảnh đột nhiên mậu dịch tăng lên, trong đó lương thảo là nhiều nhất, không biết có thể lực nào đã thu mua lượng lớn lương thảo.”
Hộ bộ thượng thu Cố Ngôn cũng mở miệng theo.
“Thần cũng nhện được mật báo rằng mấy ngày nay có không ít dị tộc đến các hương trấn huyện phủ của Đại Ngụy ta, có vẻ như đang thăm dò hoặc tình báo.”
Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh cũng nhận được mật báo.
Về phần Công bộ và Lễ bộ, đương nhiên là bọn họ sẽ không được nhận tình báo gì, thế nhưng Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm cũng không nhận được.
Cái này khiến cho Chu Nghiêm cảm thấy có chút kỳ quái.
“Nếu như thật sự là vậy thì sẽ cho bọn họ một bài học ngay lập tức.”
“Bệ hạ, thần lập tức tiến đến Quân cơ xử, trong vòng ba ngày định ra sách lược chiến đầu chinh phạt dị tộc, quét sạch bất bình cho Đại Ngụy.
Chu Nghiêm lên tiếng.
Binh bộ Thượng thư chủ động khiêu chiến, chuyện này vô cùng hợp lý.
Nhưng Trần Chính Nho lắc đầu nói.
“Không được.”
“Nếu như thật sự đánh nhau thì Man tộc phương Bắc tất nhiên sẽ nhúng tay vào việc này, đến lúc đó chỉ sợ là sẽ dẫn đến một cuộc chiến Bắc phạt mới.”
“Bây giờ Đại Ngụy vất vả lắm mới yên bình được một khoảng thời gian. Nếu như Bắc phạt sớm thì sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.”
Trần Chính Nho từ chối liền.
Đánh nhau, tuyệt đối không thể đánh.
Không phải Đại Ngụy không đánh nổi mà là không thể đánh.
Vừa được hai ba ngày tốt lành, ngươi đã muốn đánh thì ai tình nguyện đánh?
Bách tính chắc chắn là không tình nguyện.
“Dã tâm của dị tộc, người qua đường cũng biết.”
“Trần Thượng thư, ngữ khí của ông đã nói cho lão phu biết chuyện này chắc chắn tám chín phần mười.”
“Trước mắt đã biết rõ ràng bọn họ muốn làm gì, nhưng chúng ta luôn do dự, chỉ sợ rằng mất đi thời cơ chiến đấu trước mắt là một chuyện, nhưng quay đầu lại đánh mất đi quốc uy của Đại Ngụy, đấy mới gọi là thảm.”
“Chỉ là một đám nước phụ thuộc mà thôi, không phải là Bắc phạt, chẳng lẽ Trần Thượng thư sợ sao?”
Chu Nghiêm có chút tức giận nói.
“Biết rõ người khác có ý kia, lại không đi đánh sao? Chẳng lẽ lại đứng yên để mặc người ta muốn làm gì thì làm?”