Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 700 - Chương 700: Chư Quốc Vạch Tội, Bãi Miễn Hứa Thanh Tiêu Sao? Vậy Thì Khai Chiến Toàn Diện! (6)

Chương 700: Chư Quốc Vạch Tội, Bãi Miễn Hứa Thanh Tiêu Sao? Vậy Thì Khai Chiến Toàn Diện! (6)

Sách bản đẹp được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Chu Nghiêm có chút tức giận nói.

“Biết rõ người khác có ý kia, ngươi lại không đi đánh sao? Chẳng lẽ lại đứng yên để mặc người ta muốn làm gì thì làm?”

Nếu thật là như vậy thì ông ta mặc kệ.

“Chu thượng thư.”

“Bất kể là cuối cùng có phải là như vậy hay không thì ít nhất hiện tại ta không muốn có chiến tranh.”

“Mười hai nước dị tộc nhất định đã xây dựng nên sách lược vẹn toàn. Nếu như thật sự đánh nhau thì nhất định sẽ dính đến Man tộc phương Bắc.”

“Sau chuyện này tất nhiên cũng có bóng dáng của vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà.”

“Một khi xuất binh thì sẽ bước từng bước rơi vào trong bẫy.”

“Đến lúc đó nước đổ khó hốt lại, Đại Ngụy nhất định phải tiếp chiến. Kể từ đây lại nhấc lên chuyện Bắc phạt, quốc gia rung chuyển, bách tính khủng hoảng.”

“Bên trong có phiên vương cát cứ, một khi chờ được Đại quân phương Bắc thì chỉ sợ phiên vương cát cứ sẽ tạo phản ngay lập tức.”

“Thậm chí một vài yêu ma quỷ quái cũng sẽ xuất hiện ngay lập tức. Cái gì mà Bạch Y môn, yêu môn Ma giáo, tầng tầng lớp lớp.”

Cho đến lúc đó, Đại Ngụy tiến cũng không được, lùi cũng không xong, chìm sâu trong nước lửa. Không được mấy năm Đại Ngụy sẽ thất thủ, trở thành lò luyện Ngục của thế gian.”

Trần Chính Nho vô cùng lý trí nói.

Không phải là sợ một nước phụ thuộc.

Mà là hiện tại Đại Ngụy không thể đánh nhau.

Bất kể là trận lớn hay trận nhỏ, chỉ cần là Đại Ngụy khởi binh thì nhất định là sẽ có thể chuyện nhỏ hóa lớn.

Đến lúc đó ngươi từ chủ động sẽ biến thành bị động, từng bước rơi vào trong bẫy của kẻ định, ép buộc chơi chết ngươi.

Dùng cách đơn giản nhất để nói.

Đại Ngụy không có trận chiến nhỏ nào, khi khai chiến chính là chiến tranh toàn diện.

Trần Chính Nho nói ra một lần, lộ ý khuyên bảo tận tình.

Nhưng Chu Nghiêm vẫn không nhịn được mở miệng như cũ.

“Khai chiến toàn diện thì khai chiến toàn diện!”

“Còn sợ bọn họ không thành công?”

Chu Nghiêm nói như thế, tính tình nóng nảy.

Đạo lý kia ông ta hiểu.

Nhưng nếu kiên trì chịu thiệt thòi thì ông ta sẽ không làm.

Ông ta là Binh bộ Thượng thư, lại có huyết tinh. Hơn nữa Trần Chính Nho nói những lời này đều chỉ là suy đoán.

Nói thẳng ra thì đứa em của mình chuẩn bị cưỡi lên đầu lên cổ mình, cuối cùng mình lại không đánh? Thế này ai chịu được?

Trần Chính Nho không để ý đến Chu Nghiêm, chỉ nhìn về phía Nữ Đế rồi nói.

“Bệ hạ, thần cho rằng trước hết nên kéo dài việc này mấy ngày, chờ thêm một chút. Tháng sau sẽ tiến hành khoa cử, có thể dùng chuyện này làm lý do để kéo dài thời gian một chút rồi nói.”

Khoảng thời gian này chúng thần sẽ trao đổi kỹ, chuẩn bị các cách thức khẩn cấp, cộng thêm cẩn thận điều tra, nghĩ cách đối phó.”

Trần Chính Nho lên tiếng, muốn dùng cách này để tạm kéo dài thời gian một chút.

Có thể kéo thì kéo.

“Đồng ý.”

Nữ đế mở miệng, nàng đồng ý với phương án này của Trần Chính Nho.

Bởi vì đúng là Đại Ngụy không thể tái chiến.

Bởi vì Đại Ngụy không có trận chiến nhỏ, khi xuất binh chính là chiến tranh toàn diện, nào có cái gì gọi là chiến tranh cục bộ để nói.

Trước hết kéo dài một tháng.

Sau đó xem thử thái độ của đối phương. Nếu như đối phương lại gửi tấu chương đến tiếp, vậy thì sẽ từ chối. Kéo dài thêm một tháng, đối phương chắc chắn không thể thẳng thừng trở mặt, sẽ còn tiến hành hiệp đàm thương lượng.

Kéo dài thêm một tháng, đến lúc đó Đại Ngụy từ chối, lại qua thêm một tháng nữa.

Nếu như bọn họ thật sự trở mặt thẳng thừng, Đại Ngụy còn có thể kéo dài thêm một tháng nữa. Thoáng cái chính là bốn năm tháng.

Nếu hành động tốt thì có thể kéo dài nửa năm.

Mà nửa năm này, Đại Ngụy hoàn toàn có thể nghĩ ra biện pháp toàn diện nhất đến đối phó.

Đồng thời qua nửa năm này, Đại Ngụy cũng có thể phát triển nhanh chóng.

Dù sao thì cũng tốt hơn so với việc đối mặt lúc này.

“Chư vị ái khanh quay về suy nghĩ cho thật kỹ đi. Chuyện này không thể truyền ra ngoài.”

“Được rồi, mấy vị ái khanh cũng đã mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi, hôm nay không tảo triều.”

Nữ Đế mở miệng. Nàng tán thành phương pháp của Trần Chính Nho, đồng thời để bọn họ quay về nghỉ ngơi vì hiện tại đã là giờ Mão ba khắc.

“Chúng thần cáo lui. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Lục bộ Thượng thư cùng nhau mở miệng. Có điều giờ khắc này bọn họ cũng thật sự không còn tâm tư nào đợi tiếp ở chỗ này nữa.

Sau khi rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Chu Nghiêm chắp tay mà đi. Ông ta có chút tức giận nhưng cũng hiểu rõ đại cục, có điều vẫn nghẹn khuất khó chịu thôi.

Đường đường là Đại Ngụy. Thế mà lại bó tay bó chân với nước phụ thuộc?

Chuyện này sao không tức giận?

Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh đi theo an ủi khuyên bảo đối phương.

Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn cũng không khỏi nhìn về phía Trần Chính Nho nói.

“Trần thượng thư, Đại Ngụy không thể đánh.”

Cố Ngôn chỉ nói một câu này. Ông ta là Hộ bộ thượng thư của Đại Ngụy, có thể đánh không thì ông ta là người có tư cách nói chuyện nhất.

Hiện tại ngân lượng không phải là vấn đề, mà là dân tâm!

Vất vả lắm bây giờ Đại Ngụy mới bắt đầu phát triển không ngừng, mỗi ngày đều có biến hóa mới, so với một đầm nước đọng như lúc trước thì tốt hơn nhiều lắm.

Lúc này, ai lại muốn đánh trận chứ?

Tất cả mọi người đều phấn khởi háo hức, chờ đến khi Đại Ngụy hoàn toàn phồn vinh rồi lại thảo luận về chuyện đánh trận sau.

Vậy nên lúc này không thể đánh, cũng không đánh được.

Nghe thấy tiếng của Cố Ngôn, Trần Chính Nho khẽ gật đầu.

Sau đó ông ta mở miệng nói.

“Lão phu đã hiểu. Đợi lát nữa lão phu sẽ đi tìm Thủ Nhân một chuyến. Xem thử Thủ Nhân có cách gì xử lý chuyện này không.”

Trần Chính Nho nói như thế xong.

Lời này vừa nói ra đã đạt được sự đồng ý nhất trí của nất mấy vị Thượng thư.

Cứ như vậy, đám người đi ra khỏi hoàng cung rồi sau đó ai đi đường nấy.

Trần Chính Nho đi tìm Hứa Thanh Tiêu.

Chuyện này ông ta cũng không biết Hứa Thanh Tiêu có cách gì hay không.

Nhưng việc này dính đến Hứa Thanh Tiêu nên nhất định phải nói cho Hứa Thanh Tiêu biết, để hắn có sự chuẩn bị.

Nhưng lúc chạy đến học đường Thủ Nhân.

Ông ta nghe thấy từng tiếng nói của bách tính vang lên, khiến cho Trần Chính Nho ngơ ngẩn cả người.

“Cái gì? Mười hai nước dị tộc liên minh lại để vạch tội Hứa Đại Nhân?”

“Ti long nhất tộc liên danh vạch tội Hứa Đại Nhân sao?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Hay lắm, lại còn muốn bãi chức của Hứa Thanh Tiêu?”

“Có phải đầu óc của mấy người này có vấn đề không hả?”

“Hừ, chỉ là một đám nước phụ thuộc thế mà dám yêu cầu bãi miễn chức vị của quan viên Đại Nguỵ sao? Có phải bọn họ điên rồi không?”

Theo từng tiếng nói vang lên.

Trần Chính Nho sững sờ đứng yên tại chỗ.

Đây là tình báo vừa mới đến nơi.

Vì sao dân chúng lại biết?

Ông ta liếc mắt nhìn sang.

Một khắc sau.

Ánh mắt của Trần Chính Nho đầy lạnh lẽo.

Bình Luận (0)
Comment