Giống như là chuyện này.
Sao ông ta có thể không biết chuyện này ảnh hưởng lớn thế nào, nhưng vấn đề là Đại Ngụy Nho báo là của Trần Tâm ông ta sao?
Đáp án rất rõ ràng.
Ông ta chỉ có thể làm hoặc là không làm. Nếu không làm thì cũng sẽ chuốc lấy phiền phức.
“Để ta đi tìm Bồng Nho.”
Trần Chính Nho quay người, ông muốn hỏi xem rốt cuộc là Bồng Nho muốn là gi, nhưng lại bị Trần Tâm kéo lại.
“Không cần đi.”
“Bồng Nho không gặp ông đâu.”
“Hơn nữa vấn đề mà ông muốn hỏi đơn giản chỉ là vì sao Bồng Nho biết được việc này, thêm nữa là vì sao lại tuyên bố chuyện này ra ngoài.”
“Vấn đề của ông ta đã hỏi qua rồi, việc này chính là do người đọc sách của dị tộc truyền đến, việc này không phải giả. Về phần tuyên cáo ra ngoài, Bồng Nho cũng đã nói rồi, bách tính có quyền biết được đại sự của quốc gia, quốc uy không thể nhục.”
“Về chuyện quốc gia đại sự nên được xét duyệt từ Lục bộ. Nhưng Bồng Nho cũng đã nói việc này là chuyện của Đại Ngụy, nên cho con dân của Đại Ngụy biết, không cần phải qua Lục bộ xét duyệt.’
Trần Tâm nói với vẻ bất đắc chí, bởi vì vấn đề Trần Chính Nho muốn hỏi ông ta cũng đã hỏi rồi, hơn nữa Bồng Nho trả lời ngay cả một giọt nước cũng không lọt.
Sau khi Trần Chính Nho nghe được những lời này, không khỏi rơi vào im lặng.
Trong phòng, hai người đều im lặng không nói.
Nhưng một lúc sau, Trầm Tâm tiếp tục mở miệng.
“Trần Nho, gần đây Văn Cung gọi Đại Nho của các nơi đến, được mấy ngày rồi đi. Cụ thể có chuyện gì thì ta cũng không rõ, nhưng… ta cảm giác được Đại Ngụy sắp phải nghênh đón một trận biến động kinh thiên động địa. Vậy nên dù như thế nào cũng phải chuẩn bị cho thật tốt, bất kể là chuyện gì.”
Trần Tâm mở miệng, ông ta nói ra những chuyện khoảng thời gian này mình nhìn thấy rồi thông báo cho Trần Chính Nho.
“Được.”
Trần Chính Nho khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn về phía Trần Tâm, xem như là xin lỗi rồi ngay sau đó quay người rời đi.
Nếu biết là Bồng Nho phát hành Đại Ngụy Nho Báo, như vậy thì ông không còn gì để nói.
Giống như là Trần Tâm đã nói, đối phương đã đưa ra đáp án rồi, hơn nữa đáp án này còn kín kẽ không lọt một giọt nước.
Mạng lưới tình báo mạnh nhất của Đại Ngụy ở ngay trong Văn cung. Người đọc sách trong thiên hạ đều là tai mắt của Văn cung Đại Ngụy.
Về phần thông báo ra, Bồng Nho cũng không có làm gì sai. Dù sao thì chuyện lớn như vậy, nếu như đè nén không nói thì đối với bách tính mà nói không phải là chuyện tốt, chẳng may đánh nhau thì cơ bản là dân chúng không kịp chuẩn bị gì.
Chỉ là chuyện này không tới lượt Bồng Nho ra lệnh, cũng không đến lượt Bồng Nho xử lý.
Cuối cùng là đối phương cũng đang suy nghĩ gì, Trần Chính Nho không biết nhưng Trần Chính Nho biết là Bồng Nho không hy vọng Đại Ngụy yên lặng phát triển.
Không chỉ có Bồng Nho mà rất nhiều người cũng ôm suy nghĩ như vậy.
Chỉ là hiện tại không có bất cứ cách nào nhằm vào bọn họ.
Nghĩ đến đây, Trần Chính Nho không khỏi đi về phía học đường Thủ Nhân.
Ông ta rời khỏi Văn cung Đại Ngụy.
Đi tìm Hứa Thanh Tiêu.
Mà sau khi Trần Chính Nho rời đi, bên trong Văn Cung có vào đôi mắt thu hồi tầm mắt lại.
Không bao lâu sau.
Trần Chính Nho đã xuất hiện ở học đường Thủ Nhân.
“Bái kiến Trần Nho.”
“Chúng ta bái kiến Trần Nho.”
“Trần Nho, tiên sinh đang ở trong phòng.”
Đám học sinh của học đường Thủ Nhân nháo nhào đứng dậy cúi đầu với Trần Chính Nho. Có người biết được mục đích Trần Chính Nho đến đây nên lập tức dẫn đường.
"Được."
Trần Chính Nho nhẹ nhàng gật đầu.
Đi theo đối phương, rất nhanh thôi ông đã nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu ngồi trong phòng.
Mà lúc này, trước mặt Hứa Thanh Tiêu cũng đang bày ra một cuốn "Đại Ngụy Nho báo".
Hiển nhiên là Hứa Thanh Tiêu đã biết được chuyện này.
Có điều vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu vẫn vô cùng bình tĩnh, sau khi nhìn thấy ông thì đứng dậy cười nói.
"Bái kiến Trần Nho."
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy cúi đầu nhìn về phía Trần Chính Nho, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
"Không cần đa lễ.”
Trần Chính Nho phất tay, còn học sinh dẫn đường cho ông đến đây cũng tự giác rời khỏi phòng.
Đợi đến khi phòng chỉ còn lại hai người, Trần Chính Nho mới mở miệng.
“Thủ Nhân, ngươi đã đọc tờ Đại Ngụy Nho báo này rồi chứ?”
Trần Chính Nho hỏi.
“Đã xem hết.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, thẳng thừng trả lời lại.
“Ngươi có suy nghĩ gì?”
Trần Chính Nho hỏi thẳng.
Nghe thấy lời hỏi thăm này, Hứa Thanh Tiêu không hề nghĩ ngợi mà nói.
“Bọn chúng đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng của Đại Ngụy.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, một câu thôi đã nói toạc ra trọng tâm của chuyện này.
“Làm sao ngươi biết?”
Trần Chính Nho hơi kinh ngạc, ông không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại có suy nghĩ giống với mình, hơn nữa còn nhanh chóng đoán ra được.
Phải biết rằng Hứa Thanh Tiêu không có tổ chức tình báo nào hết, nhất định là không biết Bắc cảnh đã xảy ra chuyện gì, có thể đoán được mục đích của đối phương đủ để chứng minh Hứa Thanh Tiêu thông minh tuyệt đỉnh.
“Mười hai nước dị tộc không nhất thiết phải vì chuyện phiên thương và Lễ bộ hoàn lễ mà đắc tội với ta.”
“Trần Nho, không phải là Hứa mỗ kiêu ngạo. Nhưng với địa vị của Hứa mỗ ở Đại Ngụy bây giờ, đừng nói là mười hai nước dị quốc, cho dù là mười hai vị thân vương Đại Ngụy có đến vạch tội Hứa mỗ thì cũng thừa biết bệ hạ sẽ không bãi miễn chức vụ của Hứa mỗ. Mười hai nước dị tộc này sao có thể không biết đạo lý này?”
“Hơn nữa thân là nước phụ thuộc, dám nhúng tay vào chuyện của chủ quốc, bọn họ không có lá gan to đến thế đâu. Cho dù là bây giờ Đại Ngụy có suy bại thì bọn họ cũng không xứng.”
“Về điểm này, bọn họ còn hiểu hơn Hứa mỗ.”
“Hơn nữa, biết rõ là không vạch tội được Hứa mỗ, bọn họ còn muốn làm như thế thì chỉ có thể chứng minh hai chuyện.”
“Hoặc là bọn họ nắm chắc tuyệt đối rằng mình có thể làm Hứa mỗ bị bãi miễn, hoặc là bọn họ muốn mượn chủ đề này để nói vấn đề của mình.”
“Mơ ước lớn nhất của nước phụ thuộc đơn giản chính là vượt trội nước chủ hoặc là trở thành nước phụ thuộc đứng đầu.”
“Hiển nhiên, mười hai nước phụ thuộc này vốn không muốn trở thành nước phụ thuộc đứng đầu mà bọn họ muốn rời khỏi Đại Ngụy, trở thành một đất nước độc lập.”
Hứa Thanh Tiêu từ từ mở miệng nói ra suy đoán của mình.
Trần Chính Nho ngồi xuống đối diện Hứa Thanh Tiêu, sau khi nghe Hứa Thanh Tiêu lý luận xong thì không khỏi gật đầu khe khẽ.
“Thủ Nhân, phỏng đoán của ngươi không khác gì lão phu.”