“Bọn phiên bang dị tộc này có thể nói là lòng lang dạ thú. Lúc đầu lão phu hy vọng bệ hạ có thể trấn áp, trước mắt cứ kéo dài một thời gian rồi nói.”
“Nhưng chưa từng nghĩ đến Bồng Nho lại thẳng thừng công bố tin tức, buộc triều đình phải lựa chọn. Thủ Nhân, ngươi có thượng sách gì có thể trấn áp được không?”
Trần Chính Nho hỏi.
“Có.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng khiến cho hai mắt Trần Chính Nho tỏa sách.
“Cách gì?”
Trần Chính Nho hỏi tiếp.
“Giết sạch đám dị tộc này.”
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng mở miệng. Đây chính là phương pháp giải quyết của hắn.
Trần Chính Nho: “...”
Nói thật, ngay từ đầu Trần Chính Nho còn đầy chờ mong, nhưng sau khi nghe Hứa Thanh Tiêu nói xong thì toàn bộ chờ mong của ông đều không còn.
Giết sạch dị tộc sao?
Ông cũng muốn đấy, nhưng vấn đề là chỉ giết thôi sao?
“Thủ Nhân, đừng có đùa.”
Trần Chính Nho thở dài nói.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, nhìn về phía Trần Chính Nho rồi nói: “Trần Nho, học sinh không nói đùa.”
“Đám dị tộc này chẳng qua chỉ là nước phụ thuộc, thế mà bọn họ dám nhảy ra, hiển nhiên là đã chuẩn bị kỹ càng. Hơn nữa, các nước phụ thuộc khác cũng đang quan sát. Một khi Đại Ngụy không chủ động.”
“Chỉ sợ là rước lấy càng nhiều phiền phức. Đến lúc đó không phải là mười hai nước, mà là cả trăm nước.”
Hứa Thanh Tiêu nói thế. Hắn thật sự không nói đùa. Phiền toái thế này phải giải quyết như thế nào?
Đơn giản nhất, giết sạch là được, giết tới khi không ai dám kêu gào.
Nhưng những lời này nói xong, Trần Chính Nho lắc đầu.
“Thủ Nhân, thật ra có rất nhiều chuyện ngươi không biết. Những nước phụ thuộc này, mặc dù phụ thuộc vào Đại Ngụy của ta, nhưng từ sau nạn Tĩnh Thành thì quốc uy của Đại Ngụy đã tổn thương cực kỳ lớn.”
“Những nước phụ thuộc này bắt đầu muốn ngo ngoe động đậy. Vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên thỉnh thoảng lôi kéo liên lạc với bọn họ chính vì muốn ly gián, khiến cho quốc vận Đại Ngụy không thoải mái.”
“Nếu như Đại Ngụy thật sự dám xuất thiết kỵ chiến đấu, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên tất nhiên cũng sẽ viện trợ cho bọn họ, đến lúc đó Man tộc phương bắc cũng ngóc đầu trở lại.”
“Một khi như thế thì chính là chiến tranh toàn diện. Mà đáng sợ nhất là nội bộ của Đại Ngụy cũng không bình yên. Loạn phiên vương sớm muộn gì cũng bộc phát. Nếu như Đại Ngụy khai chiến toàn diện thì những phiên vương này cũng sẽ tạo phản ngay lập tức.”
“Vậy nên, không giết được, cũng không đánh được.”
Trần Chính Nho nghiêm túc giải thích, nói ra toàn bộ cục diện tình thế trước mắt nói cho Hứa Thanh Tiêu.
Không phải Đại Ngụy không muốn đánh, mà là Đại Ngụy không thể đánh.
Rút dây động rừng.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ đạo lý này.
Hắn từ từ đứng dậy, sau đó mở miệng nói.
“Nếu không chiến thì sẽ rơi vào trong bẫy của kẻ địch.”
Hứa Thanh Tiêu nói thế, còn Trần Chính Nho lắc đầu: “Đối phương đã chuẩn bị tốt hết tất cả. Từ khi bọn họ bắt đầu nổi lên, chúng ta đã rơi vào cục diện bế tắc.”
“Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ra tay, chỉ là không ngờ lại sớm như vậy. Bọn họ quá gấp gáp.
Trần Chính Nho trả lời.
“Thế, ý của Trần Nho là?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Không chiến, kéo dài.”
Trần Chính Nho trả lời lại.
Kéo dài?
Hứa Thanh Tiêu trầm mặc trong thoáng chốc. Đối với cách này, Hứa Thanh Tiêu cũng đã từng nghĩ đến, có thể nới là với tình huống trước mắt thì kéo dài là tốt nhất.
Quả thật là Đại Ngụy cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Bây giờ công trình guồng nước bắt đầu vận hành, kết quả của nhóm thử nghiệm đầu tiên đã chuẩn bị xuất hiện.
Đại Ngụy Thương hội cũng ngay ngắn rõ ràng, chí ít thì thương nhân ở tầng chót phía dưới cũng đã kiếm được bạc, nhận được tiền lãi, tám thương gia lớn cũng chịu lỗ vốn, thế nhưng cũng nhận được lợi ích từ phương diện khác.
Đại Ngụy nông thương cũng dần ổn định lại. Đay là hình thức phát triển tốt đẹp nhất, nếu tiếp tục kéo dài thì nhanh nhất là ba năm, chậm nhất là mười năm, Đại Ngụy sẽ có thay đổi long trời lở đất.
Chỉ là có một vài người nhìn Đại Ngụy phát triển yên ổn thì không chịu được, vậy nên cố ý nổi lên, muốn thông qua chuyện này để hạn chế sự phát triển của Đại Ngụy.
Đương nhiên trong này còn có một vài nhân tố khác.
Về phần là cái gì thì Hứa Thanh Tiêu không biết mà thôi.
“Ừ, kéo dài. Kéo nửa năm, thậm chí là một năm, ít nhất là để Đại Ngụy có thời gian chuẩn bị ứng chiến cho tốt.”
Trần Chính Nho trả lời.
“Đại Ngụy Nho Báo đã tuyên bố chuyện này ra ngoài, kéo dài như thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
Lời này nói ra, Trần Chính Nho im lặng.
Đúng thật như vậy, Đại Ngụy Nho báo đã tuyên bố chuyện này ra bên ngoài, triều đình nhất định phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn, cho dù là Nữ đế kéo dài, thì có thể kéo dài được bao lâu? Ba ngày hay là năm ngày?
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với vấn đề này.
“Để ta nghĩ thử các cách. Việc này có thể ép xuống thì ép, kể cả thực sự không ép được thì cũng phải ép.”
Trần Chính Nho cắn răng nói.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Dù sao thì trước mắt quả thật là cục diện chết.
Mười hai nước dị tộc vạch tội mình, muốn bãi miễn chức vụ của mình.
Đại Ngụy chắc chắn sẽ không đồng ý, không chỉ bởi vì tác dụng hiện tại của mình mà chủ yếu là nếu như Đại Ngụy đồng ý thì chẳng phải sẽ có hại cho quốc uy sao?
Chỉ là một đám phiên bang tiểu quốc cũng dám nhúng tay vào chuyện của Đại Ngụy? Lại còn muốn bãi miễn Thị lang Hộ bộ của Đại Ngụy?
Hôm nay ngươi đã muốn bãi miễn Thị Lang bộ Hộ, vậy có phải ngày mai muốn bãi miễn thừa tướng Đại Ngụy luôn không?
Loại chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra, làm tổn hại đến quốc uy.
Còn nếu như không đồng ý, mười hai nước dị tộc nhất định sẽ có chiêu sau. Hành vi của Đại Ngụy sẽ giống như ý muốn của bọn họ, đám người này đương nhiên sẽ mượn chuyện này để nói vấn đề của mình, đưa ra yêu cầu được thoát ly Đại Ngụy.
Đã từng dựa vào Đại Ngụy mà chiếm được không biết bao nhiêu lợi lộc, bao nhiêu viện trợ và ban thưởng, bây giờ thấy Đại Ngụy không ổn thì muốn dứt ra?
Điều này có thể sao?
Vốn dĩ là không thể nào.
Chỉ có điều là Đại Ngụy không thể xuất binh, chuyện này khiến Trần Chính Nho thật sự có chút đau đầu, cũng khiến cho Đại Ngụy rơi vào tình trạng bế tắc.
Chỉ sợ ngày mai vào triều, triều đình lại muốn ồn ào lộn xộn.
“Trần Nho, nếu như thật sự cần bãi miễn chức quan của Hứa mỗ thì không phải là không thể được.”