Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên mở miệng khiến cho Trần Chính Nho sững sờ.
Chỉ là rất nhanh sau đó Trần Chính Nho đã trả lời lại.
“Bệ hạ không thể nào bãi miễn chức quan của ngươi, lão phu cũng sẽ không đồng ý.”
Trần Chính Nho nói như thế.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không trả lời mà chỉ lấy bút lông ra rồi nhanh chóng viết lên tờ giấy trắng mấy chữ.
Viết được ra bốn chữ, Hứa Thanh Tiêu đưa cho Trần Chính Nho rồi nói.
“Trần Nho, ý của Thủ Nhân đều ở trong đây.”
Hứa Thanh Tiêu nói thế, Trần Chính Nho tiếp nhận tờ giấy trắng trong tay Hứa Thanh Tiêu xong, nhìn thoáng qua, trong mắt không khỏi hiện lên tia nghi hoặc.
Trên tờ giấy trắng bất ngờ viết bốn chữ.
“Thủ Nhân chi sư”.
Bốn chữ này khiến cho Trần Chính Nho dường như nghĩ đến gì đó, lại như không biết là cái gì, kỳ lạ vô cùng.
Nhưng ông cũng không nhiều lời, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi nói.
“Mấy ngày nay nếu như không bận gì thì đi vào triều đi. Thân là Thị lang Đại Ngụy, nhưng gần như ngươi chẳng tảo triều được mấy lần.”
Trần Chính Nho bỏ lại câu nói này rồi đi thẳng.
Mà chờ sau khi Trần Chính Nho rời đi, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu cũng rơi vào tờ giấy trắng.
Lần này dị tộc vạch tội, Hứa Thanh Tiêu thực sự có thượng sách, nhưng thượng sách này cần có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Thiếu một cái cũng không được.
Hắn mới thông báo cho Trần Chính Nho là có thể bãi miễn chức quan của mình, câu nói này không phải là nói linh tinh, cũng không phải là thỏa hiệp mà là kế sách của hắn.
Kế sách bình loạn.
Chỉ có điều nếu muốn thực hiện kế hoạch này một cách hoàn mỹ thì cần phải thỏa mãn nhiều yếu tố, một nhân tố không được thỏa mãn thì cũng không được.
Còn nữa, Hứa Thanh Tiêu cũng muốn kéo dài.
Chỉ cần thời cơ chín muồi, hắn có lòng tin chỉ một chiêu có thể tiêu diệt hết những nước dị tộc đang kêu gào này.
Vạch tội mình đúng không?
Được rồi, cả đám nhớ kỹ đấy. Không chơi chết dám quốc gia dị tộc này thì Hứa Thanh Tiêu thật sự là có lỗi với những sắp xếp này của mình.
Giống như thế này.
Nháy mắt đã đến sáng sớm hôm sau.
Chuyện mười hai nước dị tộc vạch tội Hứa Thanh Tiêu đã truyền đi khắp ngõ ngách trên dưới kinh đô Đại NGụy.
Dân chúng cực kỳ tức giận, mấy tửu lâu lớn cũng nhao nhao thảo luận chuyện này, không người nào không cảm thấy phẫn nộ. Cho dù là người không phải rất ủng hộ Hứa Thanh Tiêu cũng gia nhập vào đại quân lên án.
Bởi vì, chỉ là nước phụ thuộc mà dám bắt Đại Ngụy bãi miễn Hứa Thanh Tiêu?
Đại Ngụy là cái gì? Là thượng quốc ở phía trên. Quốc sự của Đại Ngụy đến phiên đám cá tôm thối nát như các ngươi nhúng tay sao?
Nói một câu khó nghe, các ngươi xứng à?
Đây là sự tức giận của dân chúng.
Còn nhóm đại quốc công và liệt hầu võ tướng, từng người cũng đều tức giận điên lên. Không nói trước đây bọn họ có ủng hộ Hứa Thanh Tiêu hay không, thân là quan võ, sau khi nghe được yêu cầu như thế của nước phụ thuộc, từ trên xuống dưới cũng đều như ong vỡ tổ.
Những nước phụ thuộc này năm đó chính là đàn em của Thái tổ, từng nước đều bị Thái tổ dạy dỗ mặt mũi bầm dập. Nếu như không phải giữ thế cục thì đã giết nhóm dị tộc này từ sớm.
Về sau lại thấy đám dị tộc này biết điều như thế, từng nước đều rất nghe lời, cộng thêm có thể làm quốc uy của Đại Ngụy tỏa sáng nên mọi người đã nhịn. Thậm chí sau đó Thái tổ còn cho phiên thương ưu đãi, viện trợ đủ loại tài nguyên, hơi một tí là ban thưởng dê bò ngựa.
Cũng coi như là hoàng ân cuồn cuộn.
Kết quả cái đám người này chẳng những không cảm tạ ân đức, bây giờ còn dám vạch tội quan viên của Đại Ngụy sao?
Ai không ngửi ra âm mưu chỗ này chứ? Ai không biết mười hai nước dị tộc muốn làm gì?
Bọn họ biết nên mới càng tức giận.
Hôm nay trong triều, quan võ đã nhiều lần mở miệng muốn can gián, thảo luận về vấn đề này như đều bị Trần Chính Nho ép xuống. Nữ Đế cũng không có ý nhắc lại chuyện này.
Cho nên mấy quan võ này đều nén giận trong lòng. Sau khi hạ triều liền đưa con trai các nhà trên lên đánh một trận nhằm diễn tả sự tức giận trong lòng mình.
Nhưng qua bốn năm ngày liền.
Trên triều cơ bản là không nhắc lại chuyện này, gần như Nữ Đế cũng không có ý đề cập đến, muốn ép chuyện này xuống. Còn kinh đô thì vẫn có người bàn tán chuyện này như thường, nhưng rất nhanh cũng bị một luồng sức mạnh ép xuống.
Không cho kinh đô thảo luận chuyện này.
Nhưng sao có thể ngăn chặn miệng người đời? Sự việc đã bị truyền ra khỏi kinh đô từ rất sớm.
Nội trong năm ngày, trên trên dưới dưới Đại Ngụy đều nghe nói về chuyện này, lời đồn dân gian nổi lên bốn phía, đại ý chính là, Hứa Thanh Tiêu là người cuồng vọng phách lối, cho nên các nước dị tộc giận dữ, khó có thể nuốt xuống cơn tức này.
Cho nên mới viết tấu chương vạch tội Hứa Thanh Tiêu.
Mặc dù có những lời đồn như vậy, nhưng dân chúng vốn chẳng hề tin.
Trong quá khứ, Hứa Thanh Tiêu rất được dân chúng ủng hộ, ngoài kinh đô ra, có rất nhiều bách tính quận phủ cũng đều biết đến nhân vật Hứa Thanh Tiêu này, cũng rất có thiện cảm đối với Hứa Thanh Tiêu.
Nói cách khác, Hứa Thanh Tiêu được người qua đường coi như không tệ.
Mà lần này, dù có lời đồn nổi lên bốn phía, nhưng bất luận thế nào thì có một việc không ai có thể phủ nhận, đó là các nước phụ thuộc đang nhúng tay vào nội chính Đại Ngụy, chuyện này ai mà nhịn được?
Bách tính Đại Ngụy vẫn còn có tâm huyết, đây là cảm giác vinh quang của dân tộc và quốc gia .
Bảy lần Bắc phạt tuy thua, nhưng cốt khí Đại Ngụy vẫn chưa biến mất, thậm chí còn canh cánh trong lòng chuyện này.
Tất nhiên xảy ra chuyện lần này, bách tính dân gian nổi điên lên, đua nhau chửi rủa các nước dị tộc không ra giống ôn gì.
Dù có ghét Hứa Thanh Tiêu thì sao chứ? Hứa Thanh Tiêu là tốt hay xấu sẽ do bách tính Đại Ngụy lên tiếng, đâu tới phiên đám người ngoài các ngươi bình phẩm.
Cho nên, thái độ trong dân gian gần như là nhất trí, ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, chống lại mười hai nước dị tộc.
Nhưng triều đình mãi không đề cập tới việc này, cho nên bách tính dân gian đều cảm thấy hơi tò mò, không rõ Nữ đế rốt cuộc đang toan tính điều gì.
Năm ngày sau.
Từ ngày Đại Ngụy Nho báo đăng bài về mười hai nước dị tộc vạch tội Hứa Thanh Tiêu, đã mười ngày, trong mười ngày này, Nữ đế tỏ ra mắt điếc tai ngơ đối với chuyện này, mặc cho võ quan gợi nhắc như thế nào đều lấy những chuyện khẩn cấp khác ra để ngăn lại.
Trong dân chúng rộ lên những lời oán giận, dù sao người dân cũng không biết sau lưng chuyện này rốt cuộc ẩn chứa điều gì, thế cho nên đã bắt đầu chửi rủa triều đình, đại ý là người ta đã trèo lên đầu rồi vậy mà Đại Ngụy vẫn thờ ơ không động lòng.
Có phải đám võ quan đều bị đánh gãy cột sống rồi không?