Mà những điều này Trần Chính Nho đều hiểu. Ông biết hết nhưng ông lại càng hiểu rằng đây chính là một âm mưu, toàn bộ chuyện này đều là âm mưu.
Đại Ngụy chỉ có thể kéo dài, tuyệt đối không thể phản ứng lại. Nếu như đáp lại thì sẽ là một trận chiến loạn mà bất cứ ai cũng không muốn chứng kiến.
Vậy nên cho dù sẽ phải đối diện với việc võ quan giận dữ mắng mỏ, Trần Chính Nho vẫn mở miệng nói.
“Ngay bây giờ không thể chiến, cũng không thể đáp lại.”
“Bệ hạ, bây giờ thế cục của Đại Ngụy bất ổn, nên phải tiếp tục xoay quanh bách tính, xoay quanh dân sinh, xoay quanh việc quốc gia phát triển mà tiến lên, tuyệt đối không thể vì chuyện này mà sửa đổi quốc sách.”
Trần Chính Nho mở miệng, ông biết khi mình nói ra những lời này đương nhiên sẽ gặp phải sự phản kháng của tập thể võ quan.
Nhưng ông vẫn phải nói, bởi vì đây là lựa chọn tốt nhất. Ít nhất thì với tình hình trước mắt mà nói thì chính là lựa chọn tốt nhất của Đại Ngụy.
“Hoang đường!”
“Thế ý của Trần Thượng Thư chính là bây giờ Đại Ngụy có thể bị người trong thiên hạ chế giễu đúng không? Có thể bị những nước dị tộc này tùy tiện chỉ trích đúng không?”
“Trần đại nhân, ngài là văn thần, vốn dĩ ngài không hiểu việc này ảnh hưởng như thế nào.”
“Đúng là Đại Ngụy cần phát triển, nhưng Đại Ngụy càng cần quốc vận hơn. Trận chiến Bắc phạt, quốc vận của Đại Ngụy đã tổn thất.”
“Ngày hôm nay, các nước dị tộc vạch tội thần tử Đại Ngụy, nếu như không đáp lại thì quốc vận sẽ trôi đi, dân tâm sẽ không tụ lại nữa.”
“Nỗi nhục Tĩnh thành còn chưa rửa hết, đêm chúng ta không thể say giấc, ngày không thể ăn ngon. Trước mắt mấy nước dị tộc này khiêu khích như vậy, nếu như tránh né mà không đáp lại thì thiên hạ bách tính được ăn no, nhưng Đại Ngụy không có gì.”
An Quốc công nói. Ông ta không hề khách khí chút nào mà vạch tội ngược lại.
Trong đầu Trần Chính Nho đều là việc Đại Ngụy phát triển, đều là kế lớn cho dân sinh. Chuyện này không sai, ông ta thân là quốc công cũng hiểu được Đại Ngụy cần gì.
Cũng không thể bởi vì miếng ăn mà đánh mất cốt khí.
Đúng vậy. Con dân Đại Ngụy ăn uống no đủ nhưng cốt khí của con dân Đại Ngụy không còn nữa thì giang sơn Đại Ngụy cũng mất.
“To gan!”
“An Quốc công, ông đừng làm càn.”
“Ngạo mạn.”
Một khắc sau, nhóm văn quan nhao nhao không nhịn được nữa mà đứng dậy, bọn họ chỉ trích An Quốc công ăn nói kiêu ngạo.
Nói hết ra những lời này quả thật là có chút quá đáng.
Nhưng cũng nhìn ra được lần này An quốc công thật sự nổi giận.
“Yên lặng.”
Lúc này, Nữ đế mở miệng.
Theo âm thanh của nàng vang lên, đám người cũng yên tĩnh lại.
Qua một lúc lâu.
Nữ đế chậm rãi mở miệng.
“Từ sau khi Bắc phạt, dân chúng Đại Ngụy đã lầm than, nhu cầu cấp bách nhất chính là yên ổn phát triển. Không chỉ là cho triều đình mà cũng là cho con dân của Đại Ngụy.”
“Nhưng Tín vũ hầu nói không sai. Nếu như không trấn áp bên ngoài thì sao mà yên ổn, làm sao mà phát triển.”
“Truyền lại ý chỉ của trẫm, trả lời lại các nước dị tộc. Chức vụ của Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối sẽ không bị bãi miễn. Lần này các dị tộc liên minh vạch tội, làm khó dễ Đại Ngụy đã vượt qua quốc uy. Lệnh mười hai nước dị tộc viết chiếu nhận tội đưa vào trong hoàng cung Đại Ngụy.”
Nữ đế lên tiếng. Lần này nàng vô cùng bá đạo, chẳng những đáp lại một cách mạnh mẽ mà đồng thời còn muốn mười hai nước dị tộc viết chiếu nhận tội đưa vào trong cung Đại Ngụy.
Hiển nhiên Nữ đế cũng nổi giận.
Mà theo âm thanh của Nữ Đế vang lên, từng người trong nhóm văn thần đều giữ vẻ mặt khó coi, còn nhóm võ quan thì phấn chấn tinh thần.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Các võ quan cùng nhau triều bái Nữ Đế, đồng thời cũng lộ ra vẻ vô cùng kích động.
“Bãi triều.”
Nữ đế mở miệng, như là đáp lại rồi thì có thể bãi triều.
Theo tiếng bãi triều vang lên, các võ quan giống như lấy được chiến thắng toàn cuộc, từng người đều vui vẻ bừng bừng, duy chỉ có chư vị quốc công và một vài liệt hầu yên lặng không nói, hoàn toàn không có chút dáng vẻ thắng lợi nào, mà ngược lại cũng như nhóm người Trần Chính Nho, im lặng không nói.
Nhưng mà bất kể như thế nào thì ý chỉ của Nữ đế cũng tuyên cáo thiên hạ sau nửa canh giờ.
Sau khi tuyên cáo ý chỉ của Nữ đế.
Giờ phút này trên dưới Đại Ngụy đều sôi trào.
Bách tính trong thiên hạ vô cùng kích động, từng người đều hô to vạn tuế.
Chuyện các nước dị tộc vượt quá khuôn phép, vạch tội quan viên Đại Ngụy, hơn nữa còn là Hứa Thanh Tiêu đã nhận lấy sự kêu ca oán giận của dân chúng từ lâu.
Nhưng chuyện này đã qua mười lăm ngày rồi. Ròng rã mười lăm ngày, Đại Ngụy luôn không biểu hiện thái độ, vậy nên dân gian truyền đến rất nhiều lời ra tiếng vào, thậm chí tất cả các kinh đô của các quốc gia dị tộc xung quanh Đại Ngụy đều đồn thổi.
Đại ý chính là trận chiến Bắc phạt đã đánh gãy cột sống của Đại Ngụy, thượng quốc trên cao bây giờ đã biến thành trò cười. Từ lâu Đại Ngụy đã không còn là Đại Ngụy năm đó rồi.
Loại đồn nhảm này truyền đi khắp nơi, từ quyền quý của Đại Ngụy cho đến bách tính phổ thông bình thường, người nào không ôm một bụng lửa hờn?
Nhưng hôm nay Nữ đế đã hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, quả thật cũng khiến đám người phấn chấn hơn.
Ít nhất thì quốc uy của Đại Ngụy vẫn còn.
Ít nhất thì Đại Ngụy vẫn là một Đại Ngụy nào đó.
Một ngày hôm nay, vương triều Đại Ngụy đều cùng nhau thảo luận việc này.
Bên trong học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu cũng biết được việc này ngay lập tức.
Hắn hơi sững sờ, không ngờ Nữ đế lại có bá khí như thế, vốn cho rằng chỉ cần từ chối là được rồi, không ngờ còn muốn bắt đối phượng đưa chiếu nhận tội.
Quả nhiên kẻ làm hoàng đế vốn không ai tầm thường.
Chỉ có điều Hứa Thanh Tiêu có tính toán của mình.
Hắn đang sắp xếp một cục diện rất lớn, đang thêu dệt một tấm lưới lớn.
Bất kỳ một khâu nào Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn phạm sai lầm, nếu không thì nhất định sẽ có cá lọt lưới.
Hoài Ninh thân vương cũng vậy.
Bồng Nho cũng vậy.
Các nước dị tộc, vương triều Đột Tà, vương triều Sơ Nguyên, Man di phương Bắc.
Một mẻ tóm gọn hết tất cả.
Phải làm để Đại Ngụy có được một thời đại hòa bình thật sự, để Đại Ngụy phát triển thật sự.
Nếu không, đang yên lành bị một đám người xúm vào, Đại Ngụy còn muốn phát triển? Không thể nghi ngờ gì đây chính là người si nói mộng.
“Thủ Minh.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Ngay lập tức, Lý Thủ Minh bước đến rất nhanh.
“Liên hệ tất cả học sinh, bảo bọn họ liên hệ với các bạn tốt. Ta muốn biết tất cả cách nhìn của dị tộc Đại Ngụy đối với chuyện này. Có điều phải nhớ kỹ, chỉ chọn xấu, không được chọn tốt.”
“Sau khi chọn lựa thì đăng lên Đại Ngụy Văn báo, ngôn từ có khó nghe hay không không quan trọng, quan trọng là chân thực, hiểu chưa?”