Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 709 - Chương 709: Triều Đình Tranh Đấu, Câu Trả Lời Của Đại Ngụy, Uy Của Nữ Đế, Trăm Nước Vạch Tội (2)

Chương 709: Triều Đình Tranh Đấu, Câu Trả Lời Của Đại Ngụy, Uy Của Nữ Đế, Trăm Nước Vạch Tội (2)

Hứa Thanh Tiêu mở miệng ra lệnh.

“Tiên sinh yên tâm, học sinh đi làm ngay lập tức.”

Mặc dù Lý Thủ Minh không biết vì sao Hứa Thanh Tiêu như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn phụng mệnh làm việc.

Mà đúng lúc đó.

Trần Chính Nho lại đến.

“Thủ Nhân.”

“Thủ Nhân.”

Trần Chính Nho bước thẳng một đường vào trong, sau khi trông thấy Hứa Thanh Tiêu thì trực tiếp nói ngay vào điểm chính.

“Xảy ra chuyện lớn rồi.”

Vẻ mặt của Trần Chính Nho cuống cuồng, ông bắt lấy tay của Hứa Thanh Tiêu, nói thế.

“Trần Nho, sao vậy?”

Hứa Thanh Tiêu nhíu mày hỏi.

“Hôm nay trong triều lão phu có cảm giác bệ hạ cố ý muốn chiến.”

“Nhưng Đại Ngụy không chiến được đâu. Thánh chỉ này đã tuyên cáo ra ngoài, chỉ sợ là các nước dị tộc sẽ đáp trả lại ngay lập tức.”

“Lão phu kết luận, tạm thời bọn họ sẽ không dám thẳng thừng trở mặt với Đại Ngụy chúng ta, hơn nữa còn sẽ tiếp tục hợp tác vạch tội ngươi đó Thủ Nhân.”

Một khi như thế thì Đại Ngụy đang đứng trước một trận chiến không thể tránh khỏi. Thế cục của Đại Ngụy bây giờ, rút dây động rừng.

Thủ Nhân, nếu như mười hai nước dị tộc đáp lại thì ngươi tuyệt đối phải thuyết phục bệ hạ, đừng để ý gì. Ngươi cũng phải thuyết phục mấy võ quan này, tuyệt đối không thể bị mắc lừa.”

Tốc độ nói chuyện của Trần Chính Nho cực nhanh, có thể nói ông đang rất gấp.

Nhưng đối mặt với lời nói của Trần Chính Nho thì Hứa Thanh Tiêu chỉ khẽ thở ra. Hắn còn tưởng là xuất hiện chuyện gì, xem ra vẫn là chuyện này.

“Trần Nho, không phải là Thủ Nhân không muốn thuyết phục, mà thỉnh thoảng có những lúc xuất hiện chuyện không phải một người có thể ngăn cản được.”

“Thiên hạ dân ý ở trước mặt, bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản, cho dù là bệ hạ.”

Hứa Thanh Tiêu trả lời lại. Trên thực tế hắn hiểu được nỗi khổ trong lòng của Trần Chính Nho, nhưng cũng biết được các suy nghĩ của võ quan, cộng thêm biết được suy nghĩ của bách tính.

Những thứ này Hứa Thanh Tiêu đều biết.

Mỗi người đều có cái nhìn của mình, mỗi người đều có lợi ích của mình, mỗi người đều có góc độ của mình.

Trần Chính Nho là văn thần, hy vọng Đại Ngụy phòng thủ mà không phải chiến, thanh thản ổn định để phát triển. Chịu nhục, giấu tài, đợi thời cơ xuất kiếm giết chúng không chừa một mảnh giáp.

Điểm này không có vấn đề gì hết.

Còn An Quốc công có suy nghĩ của võ tướng, không hy vọng quốc vận bị mất đi, cũng không hy vọng con dân Đại Ngụy gieo xuống những hạt giống là các võ tướng bất tài. Nếu như phòng thủ mà không chiến, quốc vận qua đi, đời này của bọn họ đều đã bị đính chữ sỉ nhục lên trên mặt.

Về tình về lý, bọn họ đều muốn chiến, hơn nữa còn là dùng thủ đoạn mãnh liệt nhất.

Còn về phần Nữ đế, nàng cần phải cân bằng triều đình, không thể hoàn toàn thiên vị bất kỳ bên nào, lại không thể để bên nào quá mức dữ dội. Mà chủ yếu hơn là nàng còn cần phải đối mặt với bách tính trong thiên hạ.

Nàng càng khó hơn, mỗi bước đi đều như giẫm trên băng mỏng, mỗi bước đi nàng đều phải cẩn thận từng chút từng chút một.

Người đến được trình độ này không có ai chỉ có lo cho thân mình, bởi vì mỗi người đều gánh vác trên vai ý niệm và tín ngưỡng khác biệt.

Cho nên sau khi đối mặt với chuyện lớn, chỉ dựa vào một người thì khó có thể thay đổi thế cục, cũng không thể nào làm được chuyện một câu định đoạt hết tất cả.

Trần Chính Nho không làm được, An quốc công không làm được.

Nữ đế không làm được, Hứa Thanh Tiêu hắn lại càng không làm được.

Dân ý trong thiên hạ quyết định hết tất cả.

Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu trả lời như vậy, Trần Chính Nho từ từ buông lỏng tay, ông thở dài một hơi như cũ.

Không hiểu sao trong mắt lóe lên vẻ rã rời.

“Nếu như thật sự chiến đấu, chỉ sợ là Đại Ngụy sẽ lâm vào vực sâu vạn kiếp bất phục.”

“Phiên vương các nơi chờ Đại Ngụy chiến đấu.”

“Vương triều Đột Tà, vương triều Sơ Nguyên cũng chờ Đại Ngụy.”

“Còn có không ít người cũng đang chờ Đại Ngụy chiến đấu.”

“Mặc dù bách tính trong thiên hạ hô hào muốn đánh, nhưng nếu thật sự đánh nhau thì hưng vong đều là bách tính.”

“Bọn họ vừa mới xây xong nhà cửa vườn tược, cũng mới ăn được một bữa no, càng vất vả lắm mới nhìn thấy một tia hy vọng.”

“Thủ Nhân.”

“Lão phu xin lấy thương sinh hưng vong của Đại Ngụy để khẩn cần ngươi ra mặt nói vài lời, cho dù là kéo dài thêm một khoảng thời gian cho Đại Ngụy, cũng tốt hơn là chiến đấu ngay bây giờ.”

“Thủ nhân!”

“Xin nhận cái cúi đầu của lão phu.”

Trần Chính Nho lui về sau một bước. Ông thật sự không muốn Đại Ngụy lại chiến loạn tiếp, cũng không hi vọng nhìn thấy chiến hỏa lan tràn khắp cả Đại Ngụy, lại càng không hyvọng bách tính không có nhà để về, chiến trường đầy rẫy xác chết.

Vì vậy ông làm đại lẽ quỳ lại với Hứa Thanh Tiêu, cầu xin Hứa Thanh Tiêu ra mặt để đi thuyết phục bệ hạ, đi thuyết phục quan võ bách tướng.

Bụp.

Cái quỳ này của Trần Chính Nho khiến cho Hứa Thanh Tiêu thật sự là ngơ ngẩn cả người.

Hắn chưa hề nghĩ đến chuyện Trần Chính Nho sẽ quỳ với mình, cũng không nghĩ đến Trần Chính Nho sẽ làm như thế.

Trong một thoáng, Hứa Thanh Tiêu sững sờ đứng yên tại chỗ.

Nhưng một khắc sau, Hứa Thanh Tiêu đã thẳng thừng đỡ Trần Chính Nho dậy.

“Trần Nho!”

“Ông làm vậy là muốn gì.”

“Việc này có chưa đến mức độ như thế, ông đừng quá bi quan.”

Hứa Thanh Tiêu đỡ Trần Chính Nho. Cái quỳ lạy này hắn không nhận được.

Đường đường là Thừa tướng Đại Ngụy.

Đường đường là Đại Nho văn cung.

Bất kể là như thế nào thì cũng là trưởng bối của mình, cũng là thần tử của Đại Ngụy. Cái cúi đầu này của ông, hắn không dám nhận cũng không nhận nổi.

Nhưng Trần Chính Nho không đứng dậy, ông chỉ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, nước mắt tuôn trào rồi nói.

“Thủ Nhân.”

“Nếu ngươi không đáp ứng thỉnh cầu của lão phu, hôm nay lão phu sẽ quỳ đến chết ở đây.”

Trần Chính Nho nói như thế.

Bởi vì ông biết, người có thể thay đổi tâm ý của Nữ đế chỉ có Hứa Thanh Tiêu.

Mà người có thể thay đổi tâm ý của nhóm võ quan, cũng chỉ có Hứa Thanh Tiêu.

Ông không thể nào thay đổi chuyện này nhưng Hứa Thanh Tiêu thì có thể.

Cho nên ông quỳ lạy Hứa Thanh Tiêu, vì thương sinh của Đại Ngụy mà quỳ lạy.

“Trần Nho, việc này chưa chắc đã nghiêm trọng như vậy, có lẽ ông quá bi quan mà thôi.”

Hứa Thanh Tiêu thật sự không biết nên nói cái gì.

Nhưng sau khi Trần Chính Nho nghe được những lời này của Hứa Thanh Tiêu xong thì không khỏi lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn Hứa Thanh Tiêu rồi nói.

“Thủ Nhân, ngươi còn trẻ, chưa biết được nhiều chuyện.”

“Chuyện nỗi nhục Tĩnh Thành lúc trước cũng bởi vì việc nhỏ mà ra.”

“Các tiên đế cũng chưa từng nghĩ một chuyện nho nhỏ lại có thể gây ra tai họa lớn như vậy.”

“Ngươi cũng chưa từng biết nỗi nhục Tĩnh Thành là nỗi sỉ nhục đến mức nào.”

“Con dân Đại Ngụy giống như heo chó, bị man di phương Bắc đồ sát. Trong sử sách, còn rải rác mấy chữ.”

Bình Luận (0)
Comment