Nữ đế còn nói ra một tin nặng kí làm cho Hứa Thanh Tiêu tắc lưỡi.
“Đúng rồi, Chu thánh xem như là mất sớm, ngài ấy bảy mươi ba tuổi thì thành thánh, theo lý thì có thể sống đến hơn một trăm tuổi, nhưng vấn đề là mới chín mươi bảy tuổi Chu thánh đã cưỡi hạc về trời rồi.”
“Dân gian có tin đồn rằng Chu thánh cãi lại ý trời để thành thánh, cũng có tin đồn rằng Chu thánh đã lĩnh hội được đại đạo của thánh nhân, chết rồi mà hồn vẫn còn đấy.”
Nhưng cho dù là như thế nào thì cũng không thể thay đổi được một sự thật là Chu thánh đã mất sớm.
Cuối cùng là vì cái gì thì đây vẫn là một chuyện bí ẩn.
Nhưng bây giờ đã có chút manh mối, đó là có liên quan đến tiên thi.
Hứa Thanh Tiêu trầm tư một hồi.
Hắn tạm thời bỏ qua đề tài tiên thi này, bởi vì nó không có ảnh hưởng quá lớn đến hiện tại.
“Nói cách khác là bây giờ Đại Ngụy không còn nhất phẩm nào có thể đánh được sao?”
Hứa Thanh Tiêu nói ra sự nghi hoặc của mình.
“Tạm thời thì là như vậy, nhưng nếu như vào thời điểm tất yếu thì võ giả nhất phẩm cũng có thể chinh chiến, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ, mà cần phải đợi đến lúc đại chiến thực sự.”
Nữ đế đáp vậy.
Không phải nhất phẩm không chiến được mà là nhất phẩm không thể chiến, không đến lúc quan trọng nhất thì nhất phẩm sẽ không ra mặt. Đây không chỉ là ước định của ba đại vương triều mà còn là vấn đề của bản thân Đại Ngụy.
Nghe thấy tin này, không hiểu sao Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có hơi thất vọng, có nhiều kế hoạch đúng là rất khó có thể thực hiện, cho dù là để võ giả nhất phẩm ra mặt hù người ta một chút cũng không được.
Nhưng nghe những lời mà nữ đế nói thì Hứa Thanh Tiêu hiểu, võ giả nhất phẩm không thể xuất hiện, một người phải trấn áp ma vực, một người phải thanh lọc ma khí của bản thân ở Văn cung.
Nhất phẩm có trách nhiệm của bản thân họ, bọn họ cũng đang bảo vệ dân chúng trong thiên hạ.
Không còn cách nào khác.
Mà ngay vào lúc Hứa Thanh Tiêu có hơi thất vọng.
Vào ngay lúc này, nữ đế từ tốn lấy mấy thứ đồ ra.
Kỳ Lân binh phù.
Thiên Tử binh phù.
Hai khối binh phù này được đặt ngay trước mặt Hứa Thanh Tiêu, đây là binh phù của ngũ đại binh doanh Đại Ngụy, có được binh phù thì có thể thống lĩnh được Kỳ Lân quân và Thiên Tử quân.
Nhưng hai cái vẫn chưa đủ.
Vào lúc này, Nữ đế lại chậm rãi lấy khối binh phù thứ ba ra.
Huyền Vũ phù.
Đây là khối binh phù thứ ba.
Trong phút chốc, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu biến đổi.
Hắn nhìn về phía nữ đế, trong mắt mang đầy vẻ kinh ngạc.
Đại Ngụy có ngũ đại binh doanh.
Thiên Tử quân, Kỳ Lân quân, Huyền Vũ quân, Bắc Lương quân, còn có Đại Hoang quân.
Ngũ đại binh doanh, đại diện cho địa vị một nước lớn của Đại Ngụy.
Chỉ là trong năm khối binh phù này thì Thiên Tử quân có thực lực mạnh nhất, được Nữ đế nắm trong tay, Kỳ Lân quân vốn được Hoài Ninh thân vương nắm giữ nhưng bởi vì chuyện của Hoài Bình quận vương nên đã bị ép giao ra.
Về phần binh phù Huyền Vũ quân, sao lại ở trong tay Nữ đế được?
Nhưng mà điều làm cho Hứa Thanh Tiêu càng khiếp sợ hơn chính là Nữ đế lại lấy ra thêm một khối binh phù nữa.
Chính xác hơn một chút mà nói là nửa khối binh phù.
Binh phù Đại Hoang quân.
Ba khối rưỡi binh phù làm cho ánh mắt Hứa Thanh Tiêu lộ ra vẻ kinh sợ.
Cho đến nay, chỉ có Hứa Thanh Tiêu mới là người làm cho người khác chấn động mà thôi.
Nhưng hôm nay, Nữ đế lại thật sự làm cho hắn ngạc nhiên.
Trong lúc người ta không hay biết gì thì Nữ đế lại lấy ra ba khối rưỡi binh phù, đây đúng là con át chủ bài lớn.
Nếu như góp đủ nửa khối còn lại vậy thì hoàn toàn có thể đoạt lại được khối thứ năm.
Điều này!
Không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hứa Thanh Tiêu, vẻ mặt Nữ đế vẫn bình tĩnh như trước nói:
“Từ sau khi trẫm đăng cơ, trong một năm này trẫm đều đối phó với Huyền Vũ quân, Hứa ái khanh, ngươi đến Đại Ngụy này đã giúp trẫm giải quyết rất nhiều chuyện.”
“Giúp cho trẫm có thời gian ra tay đối phó với Huyền Vũ quân, đoạt lại được khối binh phù này.”
“Về phần binh phù Đại Hoang binh, trẫm đã làm một giao dịch lớn với Hoang vương, ngươi nhớ cho kỹ, cho dù là như thế nào, chỉ cần khi Đại Ngụy vẫn chưa ổn định lại thì đừng đối địch với Hoang vương tộc.”
“Nửa khối binh phù này tạm thời có thể điều khiển Đại Hoang quân, thời hạn là một năm, trong vòng một năm, nếu như có thể giành lại được binh phù Bắc Lương quân vậy thì Hoang vương sẽ chủ động giao ra nửa khối binh phù còn lại.”
Khi nói đến đây, nữ đế chầm chậm đứng dậy.
“Hứa ái khanh.”
“Trẫm thân là đế vương Đại Ngụy, chuyện phải xử lý mỗi ngày chính là quốc gia đại sự, chuyện lo cho dân sinh, bách tính có cái ăn cái mặc là chuyện lớn trong mắt trẫm, sự an nguy của quốc gia cũng chính là chuyện lớn trong mắt trẫm.”
“Trên triều đình, trẫm đã phải giữ gìn tôn nghiêm của hoàng thất, cũng cần giữ chặt chẽ mối quan hệ với bách quan, bên ngoài trẫm lựa người hiền mà dùng nhưng bên trong trẫm đều âm thầm đề phòng.”
“Nhưng mà trẫm sẽ không đề phòng ngươi, ngươi có biết tại sao không?”
Nữ đế đứng dậy nói vậy.
Theo câu nói này, Hứa Thanh Tiêu cũng không nhịn được đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ tò mò nhìn về phía Nữ đế.
“Thần, không biết.”
Đúng thật là Hứa Thanh Tiêu không biết. Thân là hoàng đế, theo lý thuyết thì nàng sẽ không thể quá thân thiết với ai cả, cũng không thể quá xa cách với ai, thuật đế vương nằm ở chỗ đạo cân bằng.
Nhưng Nữ đế lại nói không đề phòng hắn chút nào, đây là điều không nên. Hắn không hiểu lắm.
“Bởi vì cả ta và ngươi đều có cùng một kẻ địch.”
Sau một khắc, nữ đế chậm rãi lên tiếng nói ra sự thật.
Chung một kẻ địch?
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày nhưng ngay sau đó, hắn đã biết đó là ai.
Văn cung Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu lại kinh ngạc một lần nữa. Hắn viết Văn cung Đại Ngụy đã có hơi vượt quyền, chỉ kính thánh chứ không theo hoàng đế.
Nếu như thánh nhân vẫn còn sống thì còn dễ nói, về tình thì có thể hiểu được.
Nhưng thánh nhân đã mất được năm trăm năm rồi mà vẫn còn như vậy. Đối với quốc gia mà nói, đây không phải là chuyện tốt.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu không ngờ Nữ đế lại xem Văn cung Đại Ngụy là kẻ địch lớn hàng đầu, điều này có hơi làm người ta cảm thấy phi lý.
“Phiên vương! Dị tộc! Đã có võ giả nhất phẩm ở đây, bọn họ cuối cùng cũng chẳng làm được gì.”
“Sức mạnh bên trong của Đại Ngụy tuyệt đối không phải là điều mà bọn họ có thể tưởng tượng nổi, sức mạnh của võ giả nhất phẩm cũng không phải điều mà bọn họ có thể đánh giá được.”
“Vì vậy, loạn thật sự của Đại Ngụy không phải ở chỗ chiến loạn mà là ở chỗ tranh đoạt quốc uy, tranh giành quốc vận. Đại Ngụy không cần nhiều thêm một võ giả nhất phẩm để làm gì.”
“Nhưng lại càng hy vọng có thể sinh ra một vị thánh mới, một vị thánh mới không thuộc về nhất mạch Chu thánh.”