Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 717 - Chương 717: Trẫm Dùng Quốc Vận Đại Ngụy Giúp Ngươi Trở Thành Thiên Địa Đại Nho, Đại Ngụy Tuyên Chiến! (5)

Chương 717: Trẫm Dùng Quốc Vận Đại Ngụy Giúp Ngươi Trở Thành Thiên Địa Đại Nho, Đại Ngụy Tuyên Chiến! (5)

Nữ đế đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, nàng nói ra suy nghĩ của mình.

“Kẻ địch thật sự của vương triều Đại Ngụy không phải phiên vương cũng không phải dị tộc!”

“Mà là Văn cung Đại Ngụy, thánh địa mà người đọc sách trong thiên hạ vẫn sùng kính.”

“Phụ hoàng bệnh chết, Bắc phạt thất bại, đâu đâu cũng có cái bóng của Văn cung Đại Ngụy.”

“Thậm chí Bắc man xuôi nam cũng có cái bóng của Văn cung Đại Ngụy.”

“Bọn họ đang âm mưu một chuyện to lớn động trời.”

Sau khi Nữ đế nói đến đây thì liền ngừng lại, không tiếp tục nói thêm.

Nhưng chỉ những tin tức này thôi cũng đủ để phá vỡ tất cả các suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu.

Bắc phạt xuôi Nam có cái bóng của Văn cung Đại Ngụy?

Bắc phạt thất bại có cái bóng của Văn cung Đại Ngụy?

Võ đế chết bệnh cũng lại có bàn tay của Văn cung Đại Ngụy?

Văn cung Đại Ngụy này cuối cùng là muốn làm gì đây? Lại làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, đây quả thật là trời đất không tha mà.

Hứa Thanh Tiêu biết vì đạt được mục đích, đám người này sẽ không từ thủ đoạn, nhưng điều làm cho hắn không ngờ đến chính là vậy mà đám người này lại làm ra được những chuyện như vậy.

Trong lúc nhất thời, không hiểu sao Hứa Thanh Tiêu vừa thấy không tin lại vừa thấy đáng tin.

Bởi vì Chu thánh nhất mạch đúng thật là rất âm hiểm ác độc.

Nguyên nhân làm hắn không tin là vì bọn họ là Đại nho, đọc sách thánh hiền, loại người này có thể ngoan cố, có thể phách lối, cũng có thể ngạo mạn, nhưng không để nỗi táng tận lương tâm như vậy đâu nhỉ?

Trừ phi mục tiêu của bọn họ là một mục tiêu cực kỳ to lớn, là mục tiêu làm cho bọn họ thà rằng hủy đi tất cả cũng muốn hoàn thành nó.

Cho nên bọn họ đang âm mưu chuyện gì?

“Mong bệ hạ chỉ rõ.”

Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi rồi hỏi nữ đế.

Nhưng nữ đế lại lắc đầu nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi nói:

“Hứa ái khanh, ngươi chưa thành thánh, nói cho ngươi nghe chuyện này ngược lại lại thành hại ngươi.”

“Đợi đến khi ngươi thành thánh rồi trẫm sẽ lại nói cho ngươi biết.”

Nữ đế cũng không nói rõ sự thật mà lại cân nhắc đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu thành thánh.

Điều này làm cho trong lòng Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có hơi khó chịu.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ nỗi khổ tâm trong lòng Nữ đế, hắn cũng không cố gượng ép mà chỉ khẽ gật đầu.

“Hứa ái khanh nhớ cho kỹ, Văn cung Đại Ngụy là kẻ địch lớn nhất của trẫm, đừng nên đánh giá thấp bọn họ, cũng đừng nên tin vào bất cứ người nào của Văn cung Đại Ngụy.”

“Cho dù là ai, cũng không nên tin.”

Nữ đế lên tiếng, nàng cảnh cáo Hứa Thanh Tiêu không được tin bất kỳ người nào của Văn cung Đại Ngụy, bất kể là ai cũng không được tin tưởng.

Cho dù là Trần Chính Nho hay Vương Tân Chí, vẫn nên chừa chút đường lui cho mình.

“Thần, đã rõ.”

Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, trong lòng hắn cũng hiểu điều này.

Mà vào phút này, Nữ đế lại tiếp tục nói:

“Hứa ái khanh.”

“Ngươi cầm lấy bốn khối binh phù này đi.”

“Còn có tấm Long phù Đại Ngụy này.”

“Từ hôm nay, trẫm lệnh cho ngươi làm Giám Quốc khanh Đại Ngụy, từ nhất phẩm, chịu trách nhiệm giám sát đất nước, từ bách quan của lục bộ cho đến lê dân bách tính, quốc gia đại sự, tất cả đều giao cho ngươi phụ trách.”

“Trẫm đã âm thầm lệnh cho An Quốc công điều năm mươi vạn quân biên cảnh đi đến kinh đô, trấn thủ biên giới.”

“Thiên Tử quân, Kỳ Lân quân, Huyền Vũ quân, Đại Hoang quân, lục bộ Đại Ngụy và tất cả các võ tướng đều theo sự điều khiển của ngươi.”

“Trận chiến này trẫm giao cho ngươi.”

“Trẫm dùng quốc vận Đại Ngụy giúp ngươi trở thành thiên địa đại nho, dùng dân ý Đại Ngụy giúp ngươi trở thành vị thánh của dân.”

Nữ đế lên tiếng, giữa đôi mày nàng tràn ngập sự tin tưởng cùng vẻ kiên định.

Mà vào giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn hiểu rõ sự sắp xếp của nữ đế.

Nàng đã sớm tính đến bước này. Khi mười hai nước dị tộc truyền tấu chương vạch tội đến thì nàng đã ra quyết định xong.

Chiến.

Tử chiến.

Sở dĩ nàng phải kéo dài đến mười lăm ngày cũng không phải là do lời nói của Trần Chính Nho mà là vì nàng đang điều động dân ý.

Bây giờ dân gian đang cực kỳ oán thán, từ trên xuống dưới Đại Ngụy đều biến thành một đám cháy.

Không ngừng chửi rủa.

Mắng võ quan là thứ hèn nhát, mắng văn thần là thứ mềm yếu.

Mắng Nữ đế như nàng là thứ vô năng.

Nhưng nàng đã gánh chịu hết tất cả những tiếng xấu chỉ vì muốn cho mình thành thiên địa đại nho chỉ trong một trận chiến.

Ai cũng biết bây giờ Đại Ngụy cần có một người đứng ra cầm cờ.

Một người có thể dẫn đầu, làm cho từ trên xuống dưới Đại Ngụy được nở mặt nở mày.

Có được tứ đại binh doanh cộng thêm số dân ý đáng sợ như vậy, mặc kệ là ai chỉ huy thì cũng đều có thể thẳng được trận chiến này.

Bởi vì kẻ địch trước mắt của Đại Ngụy chỉ là một đám dị tộc mà thôi.

Hứa Thanh Tiêu chỉ huy, có thể thắng.

An Quốc công chỉ huy có thể thắng.

Chu Nghiêm mà lên thì cũng có thể thắng.

Nhưng Nữ đế lại chọn hắn, bất luận là xuất phát từ mục đích gì thì đều chỉ có thể chứng minh một chuyện.

Nữ đế tình nguyện mang tiếng xấu.

Cũng muốn Đại Ngụy được yên ổn.

Giờ khắc này.

Hứa Thanh Tiêu nhận lấy binh phù, hắn nắm binh phù thật chặt trong tay sau đó cúi đầu thật sâu về phía nữ đế, là đại lễ quân thần.

“Thần! Hứa Thanh Tiêu!”

“Khấu tạ ân điển của bệ hạ!”

“Thần sẽ vì Đại Ngụy mà diệt sạch hết tất cả các mầm tai vạ.”

“Ngô Hoàng! Vạn tuế! Vạn tuế!”

“Vạn vạn tuế!”

Lễ bái này của Hứa Thanh Tiêu là phát ra từ tận đáy lòng.

Sau cái cúi đầu này, quân thần không còn ngăn cách nữa.

“Trẫm thay mặt bách tính Đại Ngụy, cảm ơn khanh.”

Nữ đế mở miệng, lần này nàng đem hết tất cả mọi quyền hành đều giao hết cho Hứa Thanh Tiêu, tiếp theo đó nàng phải làm chuyện của mình rồi.

Diệt sạch tất cả mọi trở ngại trên con đường thành thánh của Hứa Thanh Tiêu.

Sau một khắc.

Hứa Thanh Tiêu rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Thế cuộc đã rõ, hắn muốn bắt đầu làm ngay.

Rất nhanh sau đó, đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu đi khỏi hoàng cung.

Không đến nửa canh giờ, hai đạo thánh chỉ được tuyên ra.

Đề bạt Hứa Thanh Tiêu trở thành Giám Quốc khanh Đại Ngụy, thống lĩnh bách tướng lục bộ, quốc công liệt hầu, có quyền sinh sát, thấy hắn như thấy trẫm, từ vương công quý tộc cho đến lê dân bách tính, không được cãi lại.

Đây là thánh chỉ thứ nhất.

Đợi đến khi thánh chỉ xuất hiện, bách tính kinh đô ai nấy cũng đều rung động, mọi người đều biết đây là sự tín nhiệm của Nữ đế đối với Hứa Thanh Tiêu, cũng là câu trả lời đối với các nước.

Câu trả lời mang đầy sức mạnh.

Ngươi muốn ta bãi miễn chức vụ của Hứa Thanh Tiêu?

Được!

Chẳng những ta không bãi miễn mà còn thăng chức.

Mà thánh chỉ thứ hai lại còn mạnh mẽ hơn.

Bình Luận (0)
Comment