Bên trong thánh chỉ có ghi cực lực phê bình các nước một cách nghiêm túc, yêu cầu quốc quân của một trăm hai mươi mốt nước phái quận vương cấp hoàng thất mang chiếu thỉnh tội đến Đại Ngụy, triều bái Đại Ngụy.
Chẳng qua trong đó không nhắc đến hậu quả mà lại tăng thêm một câu.
Suy xét! Suy xét! Suy xét cho kỹ!
Nói thẳng ra một chút chính là bảo các nước cân nhắc thực lực của mình cho kỹ, Đại Ngụy cho các ngươi một cơ hội.
Mà sau khi đạo thánh chỉ này được ban bố.
Không đến một ngày.
Các quốc gia bắt đầu sợ hãi, bọn họ không ngờ thái độ của Nữ đế lại mạnh mẽ như thế, cũng không ngờ rằng Nữ đế sẽ thăng Hứa Thanh Tiêu lên làm Giám Quốc.
Trong lúc nhất thời, các nước có hơi e dè, lúc đầu bọn họ cho rằng Đại Ngụy hẳn là nên dùng một loại phương thức cầu hòa để tiến hành đàm phán, không bãi miễn chức quan của Hứa Thanh Tiêu cũng là điều nằm trong dự đoán của họ.
Nhưng đề bạt Hứa Thanh Tiêu, đây chính là một tín hiệu không tốt.
Trong phút chốc, từ một trăm hai mươi mốt nước lập tức rút lui còn hơn năm mươi nước, bọn họ không muốn đánh nhau với Đại Ngụy, dù sao thì trong lòng bọn họ, Đại Ngụy vẫn ở địa vị cao.
Mà các quốc gia muốn thoát ly còn lại lại bị các thứ lợi ích và thế cục làm cho hoang mang cho nên khó mà dứt ra được.
Lần này, các nước không đáp lại ngay lập tức mà lại thảo luận đến năm ngày năm đêm.
Cuối cùng xác định thêm mấy tin tức khác nữa rồi đưa ra lời đáp.
“Đồng ý hạ chiếu thỉnh tội! Phái quận vương đi thỉnh tội! Nhưng chức vụ của Hứa Thanh Tiêu thì nhất định phải bãi miễn.”
“Nếu như Đại Ngụy không muốn vậy thì lập tức thoát ly khỏi Đại Ngụy.”
Thái độ của bọn họ vẫn kiên quyết như cũ, hơn nữa lại còn kiên quyết hơn lần trước.
Vô cùng tự tin.
Chẳng qua trước đó là một trăm hai mươi mốt nước bây giờ đã giảm mạnh xuống còn bảy mươi ba nước.
Tin tức này vừa ra, rất nhanh sau đó nó đã được đưa đến Đại Ngụy.
Giờ khắc này, trên dưới cả nước đều có hơi nghiến răng. Đại Ngụy đã làm đến như vậy rồi mà đối phương vẫn còn muốn quá đáng như vậy.
Đúng thật là ác nô lấn chủ mà.
Mà ngay hôm đó cũng có tin tức đáp lại ngay.
Hứa Thanh Tiêu dùng quyền giám quốc viết một mệnh lệnh mô phỏng thánh chỉ đáp lại:
“Cho các ngươi thời gian bảy ngày để hạ chiếu thỉnh tội, ổn định lại lòng dân oán thán ở Đại Ngụy, nếu không, tự gánh hậu quả.”
Một câu rất đơn giản, nhất là bốn chữ tự gánh hậu quả cuối cùng kia đã thể hiện vẻ mơ mơ hồ hồ.
Trong mắt bách tính Đại Ngụy, câu nói này của Hứa Thanh Tiêu lộ ra vẻ bá khí cực kỳ.
Nhưng khi truyền vào tai các nước, trong lúc nhất thời nó lại biến thành trò cười.
Quốc quân các nước đều không đồng ý mà ngược lại còn cho rằng Hứa Thanh Tiêu đang sợ bọn họ, bọn họ còn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ nói trực tiếp khai chiến.
Lại không ngờ đến chỉ có như vậy?
Trong lúc nhất thời, những lời chế giễu ầm ầm vang lên.
Nhưng chế giễu thì chế giễu, các quốc gia dị tộc cũng đã bắt đầu chuẩn bị, toàn dân rơi vào trạng thái giai binh, đa số tài nguyên chiến lược không biết được vận chuyển từ đâu đến nữa.
Áo giáp, chiến đao, chiến mã, binh khí công thành, dầu hỏa và lương thảo.
Các thứ vân vân được vận chuyển vào các nước giống như không cần tốn tiền vậy.
Chiến tranh, dường như hết sức căng thẳng.
Người trong thiên hạ đều đang chú ý đến chuyện này, mọi người cũng chờ mong chuyện này.
Nhưng các nước không đáp lại, bọn họ đang chờ, chờ cái gì cũng không biết nữa nhưng vương triều Đại Ngụy cũng không tiến thêm một bước tuyên chiến, thậm chí vương triều Đại Ngụy còn lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Không ai biết là có chuyện gì đang xảy ra.
Không ai biết cuối cùng thì Hứa Thanh Tiêu đang nghĩ gì.
Cứ như vậy.
Qua bảy ngày.
Các nước vẫn không có bất kỳ động thái đáp lại nào, thời hạn bảy ngày đã đến, vương triều Đại Ngụy lại tuyên chỉ một lần nữa.
“Lại cho các nước thêm bảy ngày thời gian nữa, đây là hạn chót, trong vòng bảy ngày nếu như các nước không cho câu trả lời hoặc không làm những chuyện dựa theo yêu cầu của Đại Ngụy, hậu quả tự gánh.”
Vẫn là câu tự gánh lấy hậu quả như cũ.
Trong lúc nhất thời, các nước dị tộc đều tràn ngập vui mừng.
Ngay hôm đó lại truyền đến một tin tức, vương của tộc Ti Long đã bày sẵn yến hội ở vương cung, công khai châm chọc Hứa Thanh Tiêu là loại chỉ biết nói thôi.
Không chỉ có Ti Long tộc mà không ít các quốc quân cũng hưng phấn không thôi, khoảng thời gian này bọn họ nhận được rất nhiều tài nguyên.
Cho nên bọn họ lớn mạnh rồi. Bọn họ tự tin, chưa khai chiến đã có nhiều đồ như vậy, nếu như khai chiến, biết rồi đấy.
Chủ yếu nhất là, Đại Ngụy sợ.
Hứa Thanh Tiêu sợ.
Bọn họ vốn cũng chẳng dám ra tay.
Tin tức này làm cho quốc quân các nước cực hưng phấn, nếu như không chiến mà có thể có được một lượng tài nguyên thì đây chẳng phải là quá tốt đẹp rồi sao?
Trong lúc nhất thời, có không ít các nước lựa chọn gia nhập, bọn họ muốn tham gia vào, cùng nhau liên minh.
Còn Ti Long vương thì lại cực kỳ chán ghét đám dị tộc lòng tham không đáy này, nhưng nghĩ đến còn không phải là mình bỏ công bỏ tiền, cho nên y cắn răng đồng ý cho bọn họ tham gia vào.
Nhưng đặt ra một yêu cầu là nếu đã tham gia thì không thể lại rời khỏi nữa.
Khi yêu cầu này được đặt ra, có vài quốc gia dừng bước lại nhưng cũng có vài quốc gia lựa chọn gia nhập.
Trong lúc nhất thời, các nước thảo phạt lại có hơn một trăm quốc gia một lần nữa.
Đương nhiên cho dù bọn họ có xưng là quốc gia nhưng trên thực tế đa phần đều là các bộ lạc lớn, chỉ là Đại Ngụy ban thưởng quốc hiệu cho bọn họ mà thôi. Có vài bộ lạc chẳng qua cũng chỉ bằng nửa cái quận lớn.
Nhưng các bộ lạc này lại toàn dân giai binh, hiếu chiến dũng mãnh, sức mạnh quân sự rất lớn, nông nghiệp lại chỉ thường thường.
Bây giờ có người đưa lương thực đưa áo giáp, cớ sao bọn họ không làm?
Cuối cùng.
Bảy ngày lại trôi qua.
Bên trong học đường Thủ Nhân.
Từng phong từng phong mật hàm chất chồng như núi.
Những mật hàm này đều đã ghi lại tin tức chính xác về vật tư mà các nước thảo phạt nhận được.
Hứa Thanh Tiêu lại ban thêm một đạo thánh chỉ.
Ý nghĩa của nó giống hệt với lần trước.
Lần thứ nhất là cho bọn họ dũng khí!
Lần thứ hai là cho bọn họ sức mạnh!
Lần thứ ba không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy Đại Ngụy sợ rồi.
Quả nhiên, sau khi phát cảnh cáo lần thứ ba, số lượng các nước phản kháng trực tiếp tăng mạnh, có một số bộ lạc không xứng để xưng là quốc gia cũng ào ào gia nhập.
Thậm chí là trong mười nước cũng có năm nước lựa chọn gia nhập.
Ỷ vào ý chỉ muốn vạch tội Hứa Thanh Tiêu chứ không muốn tuyên chiến với Đại Ngụy mà muốn đạt được lợi ích.