Lúc này, Ti Long vương cũng bảo người chuyển sa bàn đến thảo luận cách đánh với sứ giả các nước.
Đã tuyên chiến rồi thì nhất định phải chuẩn bị tốt một trăm phần trăm. Nhất là lấy yếu địch mạnh, tất nhiên bọn họ không hy vọng mình sẽ bị thua ở những chi tiết nhỏ.
Cứ thế, thời gian từng chút trôi qua.
Hôm sau.
Giữ trưa.
Bên ngoài Phàn quốc hai trăm dặm.
Tín Vũ hầu đã lĩnh theo mười vạn đại quân đến chờ ở chỗ này.
Đại quân đi đến, cát vàng cuồn cuộn che khuất cả bầu trời, mười vạn thiết kỵ vô cùng khí thế, bọn họ đều là võ giả, kém nhất cũng là võ giả thập phẩm, một ngày một đêm không ngủ cũng không có ảnh hưởng gì.
“Truyền lệnh của bản hầu, hạ trại nghỉ ngơi.”
Tín Vũ hầu mở miệng sau đó hắn lấy thiên chỉ ra, trực tiếp viết hai chữ đã đến lên trên sau đó liền đốt cháy thiên chỉ. Sau khi đốt xong, ánh mắt hắn ngước nhìn về phương xa.
Ngoài hai trăm dặm hắn không nhìn thấy.
Nhưng khoảng cách này thì Phàn quốc nhất định sẽ chú ý đến. Điều này cũng không quá quan trọng, hắn dẫn theo ba mươi vạn đại quân, không thể ẩn nấp nổi.
“Tín Vũ hầu, ngài nói xem trận chiến này có đánh được không?”
Lúc này Tả tướng quân Lâm Phong mở miệng, hắn là một vị đại tướng quân tam phẩm, lần này được Tín Vũ hầu chọn làm tiên phong Tả tướng của đoàn quân thứ nhất.
“Tất nhiên là đánh, chẳng qua xem ra còn phải đợi thêm mấy ngày.”
“Hạ trại cần thời gian hai ngày, quân nhu cũng cần hai ngày để chuẩn bị, hai quân đánh nhau chắc cũng cần thêm mấy ngày.”
“Nếu như thật sự đánh nhau thì chắc cần phải mười ngày, còn phải đợi thêm nữa.”
Tín Vũ hầu nhảy xuống lưng ngựa dưỡi eo một lát rồi nói vậy.
Hắn ta đã từng hành binh đánh trận, có thể dự đoán được đại khái những trận chiến thông thường.
Trước mắt cần phải hoàn thành việc hạ trại cho ba mươi vạn đại quân vậy là mất khoảng hai ngày rồi, hơn nữa còn cần phải sắp xếp rất nhiều thứ, cộng thêm quân nhu được vận chuyển từ bên ngoài tới cũng cần phải sắp xếp đúng không?
Lại cộng thêm hai quân giao tranh thì cũng phải nói hai ba câu rác rưỡi cổ vũ khí thế, nói xong rồi, chờ đến khi mọi người chuẩn bị xong thì trực tiếp giết đến.
Đây không phải chỉ là phương thức tác chiến của Đại Ngụy mà là phương thức tác chiến của cả thiên hạ.
Chiến tranh nhỏ có thể dùng mưu kế, nhưng chiến tranh lớn thì nhất định phải làm theo từng bước, nếu không một khi phạm sai lầm thì sẽ dễ dàng dẫn đến chuyện quân đoàn bị diệt.
Hơn nữa thiên hạ này thờ phụng nho đạo, đánh trận vẫn phải dựa theo quy tắc.
Cho nên Tín Vũ hầu tính sơ một phen thì cần phải mất khoảng mười ngày mới có thể đánh nhau thật, ít nhất là mười ngày.
“Ừ, mười ngày chắc là đủ rồi.”
“Thật ra vấn đề cần lo trước mắt chính là lương thảo.”
“Đại Ngụy cách chỗ này hai ngàn dặm đường, hơn nữa đoạn giữa còn có một vài nơi hiểm trở, muốn vận chuyển đến đây, chỉ sợ không thể đến được trong hai ngày.”
“Hơn nữa đoàn quân thứ hai và đoàn quân thứ ba cũng cần phải vận chuyển lương thảo, hầu gia, thật ra mạt tướng rất tò mò, Hứa đại nhân sẽ phân chia lương thảo thế nào?”
“Chúng ta là quân tiên phong, hắn là sẽ được nhiều hơn một chút ha?”
Hữu tướng quân Trương Vũ mở miệng.
Hắn rất quan tâm về mặt lương thảo.
Ba quân chưa động lương thảo đã đi đầu.
Mọi người đều là võ giả, nhịn đói mười ngày không thành vấn đề, nhưng mà lượng cơm cũng gấp mười lần người bình thường, cho nên nếu như cung không đủ cầu thì sẽ rất phiền phức.
Nhất là Hứa Thanh Tiêu lại trực tiếp điều động ba quân xuất chinh làm cho hắn ta rất lo lắng.
“Thủ Nhân chính là sao Văn Khúc chuyển thế, tất nhiên có kế sách hay, chúng ta đừng nên suy nghĩ nhiều.”
“Lần này không phải là chiến tranh toàn diện, Thủ Nhân nói một ngày đến là để đề cao sĩ khí thôi, chúng ta đều là võ giả, chờ hai ngày thì có sao đâu? Về phần hai ngàn dặm cũng không tính là gì, cung ứng lương thảo sẽ không thiếu đâu.”
“Năm đó Bắc phạt, khoảng cách mấy chục vạn dặm còn có thể cung cấp được, bây giờ chỉ có hai ngàn dặm, có là gì đâu?”
“Hơn nữa xung quanh nơi ở của quân thứ hai và quân thứ ba có một ít quốc gia phụ thuộc Đại Ngụy, ăn của bọn họ dùng của bọn họ chẳng phải là đủ rồi hay sao? Có đói cũng không phải chúng ta đói.”
Tín Vũ hầu cũng nói thẳng, hắn tin tưởng Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện.
Chẳng qua chuyện lương thảo này đúng là cần phải chú ý, không nên bởi vì như vậy mà ảnh hưởng đến cuộc chiến.
Sau nửa canh giờ.
Trong Phàn quốc.
Từng nhánh bộ đội tinh nhuệ đi vào bên trong Phàn quốc, thiết kỵ chiến mã, tinh binh, máy bắn đá, nỏ phá giáp cỡ lớn các loại vân vân không ngừng được vận chuyển đến Phàn quốc.
Vương cung Phàn quốc.
Tể tướng có hai chòm râu đang nắm trong tay danh sách tài nguyên viện trợ từ các nước, cười bỉ ổi nói:
“Vương thượng, đến trước mắt đã có hai vạn thiết kỵ, sáu vạn tinh binhn, ba mươi lăm cái máy bắn đá, bốn trăm vạn thạch lương thực, năm vạn chiến đao, chín vạn bộ áo giáp, toàn bộ đã được vận chuyển vào nước ta rồi.”
“Những thứ này chẳng qua chỉ là hứa hẹn của một phần mười các nước, tất cả tài nguyên còn lại chắc là cần thêm năm ngày nữa sẽ được đưa đến.”
“Vương thượng, sau khi trận chiến này qua đi, quốc lực của Phàn quốc chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều, bây giờ chúng ta nên đưa ra quyết định.”
“Tín Vũ hầu của vương triều Đại Ngụy dẫn theo mấy chục vạn đại quân đi đến bên ngoài hai trăm dặm, hạ trại ở gần sơn mạch Đại Thu, thần dự tính sẽ phái người giả vờ đến trao đổi cầu hòa.”
“Nhưng trên thực tế là để ngăn chặn bọn người Tín Vũ hầu, có thể giãn thời gian ra hơn lại còn có thể nhận được lợi ích từ vương triều Đại Ngụy, đồng thời cũng tranh thủ tài nguyên của các nước.”
“Đây là trận chiến đầu tiên, có thể sẽ phải kéo dài đến nửa năm, Phàn quốc sẽ tranh thủ nhờ vào lần này mà trở thành nước đứng ở vị trí thứ ba trong mười nước, quốc lực tăng mạnh.”
Tể tướng Phàn quốc lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy sự xảo trá, ý đồ thông qua cách kéo dài mà nhận được lợi ích từ Đại Ngụy và các nước.
Câu này vừa nói xong, quốc quân Phàn quốc trầm tư một hồi sau đó gật đầu nói:
“Kế này không tệ, chẳng qua hôm nay không nên phái người đi cầu hòa, các nước nhất định sắp xếp rất nhiều mật thám vào Phàn quốc ta, chờ thêm mấy ngày nữa đi.”
“Coi như Đại Ngụy có muốn đánh thì cũng phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa, hạ trại vận lương, hai quân muốn đánh nhau thì ít nhất cũng phải chờ thêm mười ngày nữa, xem xem thế cục thế nào trước đã.”
Quốc quân Phàn quốc không đồng ý ngay nhưng ông ta lại có hứng thú với kế hoạch này.
“Vương thượng anh minh.”
Tể tướng Phàn quốc cuối đầu về phía quốc quân nói một cách nịnh nọt.
Cứ như vậy.
Trong kinh đô Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu trầm tư nhìn chằm chằm vào sa bàn, toàn bộ Văn Hoa điện vang lên đủ loại âm thanh, các tướng lĩnh của binh bộ đều đang trao đổi sách lược, mỗi chi tiết nhỏ đều cần phải được bàn bạc cẩn thận, cho nên rất ầm ĩ.
Mà vào lúc này, một giọng nói vang lên.