“Tín Vũ hầu đã truyền thiên chỉ đến, nói là đã đến bên ngoài Phàn quốc, đang hạ trãi ở sơn mạch Đại Thu, thỉnh Hứa đại nhân chỉ đạo.”
Sau khi giọng nói kia vang lên.
Hứa Thanh Tiêu chỉ phất phất tay không nói gì thêm, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Phàn quốc, cả Phàn quốc tổng cộng có bốn tòa thành, phương hướng là ba ngang một dọc.
Qua thật lâu sau.
Hứa Thanh Tiêu thu ánh ánh mắt lại, trong lòng đã có ý tưởng.
Cũng vào lúc này, giọng của An Quốc công vang lên.
“Thủ Nhân, quan hậu cần phải vận chuyển lương thảo đi đâu đây? Có đi qua con đường Thiên Nghiêm Hiểm kia không?”
An Quốc công mở miệng chỉ vào một con đường hiểm trợ bên trong sa bàn.
“Không.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu.
“Còn chưa đến Thiên Nghiên Hiểm sao? Vậy thì ở đâu? Đi địa mạch Long Trung à? Nếu là nơi này vậy thì ít nhất cũng phải đợi đến hai ngày mới có thể vận chuyển lương thảo đến tay Tín Vũ hầu.”
“Cũng đúng lúc có hai ngày để hạ trại sắp xếp.”
An Quốc công khẽ gật đầu, ông ta không nói thêm gì, dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng là người chỉ huy mọi chuyện, có hơi lạnh nhạt cũng là bình thường, chuyện lương thảo này, thời gian đến trễ chỉ cần không quá mười ngày là được.
Dù sao thì võ giả không ăn mười ngày cũng không thành vấn đề.
Nhưng giọng của Hứa Thanh Tiêu lại chậm rãi vang lên.
“Lương thảo đã đến rồi.”
Hứa Thanh Tiêu lạnh nhạt mở miệng.
Câu nói này làm cho tất cả mọi người ở đây đều rất ngạc nhiên.
“Đến rồi hả?”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt của bọn họ tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Hai ngàn dặm đường ít nhất phải cần đến thời gian năm ngày mới đưa đến được, quan trọng là thứ cần vận chuyển đó là gì, mấy xe ngựa thôi thì có thể vận chuyển trong một ngày được nhưng kiểu này rất ít, thông thường ít nhất cũng cần phải ba đến năm ngày.
Tín Vũ hầu chỉ mới xuất phát hôm qua thôi.
Hôm nay đã đến rồi à?
Hơn nữa còn đến từ lâu rồi?
Chuyện này làm cho người ta có hơi khó hiểu.
Hứa Thanh Tiêu dùng cái gì vận chuyển?
Chẳng lẽ là dùng thuyền rồng?
Đây là chuyện không thể nào. Hai ngàn dặm đường đâu cần phải dùng đến thuyền rồng?
Nhưng sau một khắc.
Hứa Thanh Tiêu lấy một lá thư đã chuẩn bị từ lâu ra nói:
“Truyền khẩn cấp hai ngàn dặm, giao thư này cho Tín Vũ hầu.”
Hứa Thanh Tiêu không giải thích An Quốc công cũng không hỏi thăm thêm.
Ngay lập tức, có tướng lĩnh đi lên nhận lấy lá thư rồi dùng tốc độ nhanh nhất lãnh lệnh đưa đi.
Dùng chiến mã nhanh nhất Đại Ngụy lao vụt đi.
Cơ hồ là dùng tốc độ cực nhanh, khoảng hai canh giờ là đến được sơn mạch Đại Thu.
Trong cơ thể của loại chiến mã này đang chảy huyết mạch của yêu thú, có thể chạy với tốc độ cực nhanh, chuyên dùng để đưa quân cơ chiến báo.
Sơn mạch Đại Thu.
Một giọng nói vang lên.
“Khẩn cấp hai ngàn dặm!”
“Hứa đại nhân có quân cơ!”
Tướng lĩnh đưa tin nhảy thẳng từ chiến mã xuống, toàn thân hắn đầy mồ hôi, đưa lá thư trong tay cho Tín Vũ hầu.
Tín Vũ hầu nhận lấy tình báo quân cơ,
Tả Hữu tướng quân cũng nhìn qua.
Mở phong thư ra.
Không có bao nhiêu chữ.
Nhưng chữ nào cũng như châu như ngọc.
“Giờ Tý tối nay!”
“Ba mươi vạn đại quân!”
“Tập kích Phàn quốc!”
“Kẻ nào ngăn cản! Giết!”
“Nam đinh trong hoàng thất Phàn quốc! Giết!”
“Văn võ Phàn quốc! Giết!”
“Người không phục! Giết!”
“Hỏa thiên hoàng cung bảy ngày! Tất cả vàng bạc châu báu khao thưởng ba quân!”
“Trận chiến này.”
“Chỉ cho phép thẳng không cho phép bại.”
“Giám Quốc thiếu khanh Hứa Thanh Tiêu.”
Đọc xong phong thư.
Tín Vũ hầu sửng sốt.
Tả Hữu tướng quân cũng sửng sốt.
Nói thật, không phải họ chưa từng thấy qua chuyện đời mà là quân lệnh do Hứa Thanh Tiêu hạ xuống hình như có gì đó hơi là lạ.
Theo lẽ thường mà nói, hai quân giao chiến có thể dùng thủ đoạn đánh lén, nhưng vấn đề ở đây tương quan giữa hai thế lực.
Bọn họ là vương hầu Đại Ngụy, mang theo ba mươi vạn đại quân, hoàn toàn có thể chính diện đánh tới mà, đâu cần phải tập kích công thành ban đêm, làm vậy chỉ sợ sẽ bị người trong thiên hạ sỉ nhục, nhất là đám nho thần kia.
Thật ra thì lăng mạ hay sỉ nhục là còn đỡ, quan trọng nhất là lỡ như không đánh hạ được vậy thì đây mới chính là vấn đề lớn nhất. Ngươi tập kích là thể hiện cho việc ngươi không có sức mạnh để đánh lâu dài. Vốn người ta muốn chính diện đối kháng với ngươi, bây giờ không đánh chính là muốn tiêu hao thời gian của ngươi.
Ảnh hưởng đến sĩ khí, hơn nữa lại còn có nhiều bất lợi.
Chiến dịch nhỏ, muốn làm gì thì làm đó, chiến dịch lớn thì bất cứ bước nào cũng không được sơ xuất, ba mươi vạn đại quân, cần phải là người có năng lực khống chế mạnh mẽ cỡ nào mới có thể dụng binh như thần được chứ? Mỗi một mệnh lệnh hạ xuống đều cần phải được truyền đạt qua nhiều tầng.
“Hầu gia, nói gì thế?”
Tả tướng quân Lâm Phong nuốt một ngụm nước bọt, trong lúc nhất thời hắn không biết nên nói thế nào.
“Quân lệnh như núi!”
“Chẳng qua bây giờ đừng nói gì cả, đợi đến giờ tuất lại nói.”
Tín Vũ hầu cũng rất bá khí, hắn ngưng tụ chân khí, trực tiếp đốt luôn phong thư.
Tả Hữu tướng quân cùng nhau lĩnh mệnh.
Sau đó, trong sơn mạch Đại Thu.
Cần hạ trại thì hạ trại, nên làm gì thì làm đó, mười vạn thiết kỵ cũng không nhận ra điều gì.
Mãi cho đến ba canh giờ sau, hai mươi vạn tinh binh cũng tập trung đông đủ, đám người bắt đầu hạ trại làm việc, chuyện hạ trại của ba mươi vạn đại quân hết sức phức tạp.
Còn nhất định phải đào được đường nước và một vài vật khác, thí dụ như nói chuyện bài tiết, nhất định phải làm cho tốt toàn bộ.
Hành binh đánh trận không chỉ cần mỗi cầm đao cầm thương đi là xong.
Hậu cần là thứ nhất, đánh trận là thứ hai.
Nếu không có hầu cần thì vốn không đánh trận lâu dài.
Tất cả, tất cả đều an tĩnh trật tự.
Mãi cho đến giờ tuất.
Sắc trời đã tối, trước mắt ngoại trừ đại doanh chủ yếu ra, các doanh địa còn lại chỉ hoàn thành được ba phần, các tướng sĩ nhóm lửa, ai nấy đều rất chờ mong.
Khó khăn lắm Đại Ngụy mới có một trận chiến, tất nhiên là bọn họ tràn đầy chờ mong và hưng phấn rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, bên trong đại doanh.
Mấy trăm vị tướng lĩnh đang đứng ở đó, nghe Tín Vũ hầu ra lệnh.
“Tất cả các tướng tĩnh, truyền chuyện tập kích ban đêm này lại cho thuộc hạ, truyền từng tầng mà xuống.”
“Triều đình có lệnh, lần tập kích ban đêm này, ai ngăn cản, giết!”
“Ai không phục! Giết!”
“Nam đinh nhất mạch hoàng thất, giết toàn bộ!”
“Văn thần võ tướng, giết!”
“Người có vũ khí bằng sắt trong tay, giết!”
“Cho dù không giết già yếu bệnh tật và phụ nữ nhưng người phản kháng, giết hết.”
“Bất kỳ kỳ trân dị bảo gì trong hoàng cung, tất cả những vật có giá trị trong thành đều có thể đánh cướp nhưng cần phải báo lại, không thể giấu làm của riêng, tất cả vàng bạc châu báu đều do triều đình phân phát, sẽ đem làm phần thưởng cho ba quân.”
“Các ngươi rõ chưa?”