Thông thường mà nói thì chuyện địch quốc đầu hàng là một chuyện tốt, sau khi tiếp nhận đầu hàng rồi lại trừng phạt thêm vài điều, yêu cầu một vài lợi ích, không kém lắm là được.
Nhưng bây giờ tính chất lại không giống vậy. Đứng trước Đại Ngụy không chỉ là một Phàn quốc mà là hơn một trăm quốc gia.
Nếu như chấp nhận đầu hàng thì sẽ dẫn đến trong vô thức, các quốc gia này sẽ cho rằng đánh thua là có thể đầu hàng.
Như vậy, cho dù thắng thì sao chứ? Vẫn chẳng thể giáo huấn cho đám dị tộc kia một bài học đau đớn.
Lần sau nếu như có cơ hội, bọn họ vẫn sẽ nhảy nhót như thường, sẹo lành rồi sẽ quên đau.
Điều Hứa Thanh Tiêu muốn làm là để cho vết sẹo này mãi không lành được.
Nhưng nếu như không nhận đầu hàng vậy thì sẽ có hai phiền toái, một là Văn cung Đại Ngụy sẽ nhảy dựng lên. Không nhận đầu hàng không phải là chuyện tốt, thuộc về kiểu đơn phương giết chóc, thứ hai, các dị tộc khác sẽ liều chết chống cự, dù sao thì có đầu hàng ngươi vẫn sẽ giết bọn ta, vậy thì dứt khoát giết cho tới luôn.
Đương nhiên cũng không phải là không có lợi ích gì, lợi ích chính là uy vọng của Đại Ngụy sẽ lên đến đỉnh phong, dân ý sẽ vô cùng vô tận, con dân Đại Ngụy sẽ có được sự tự tin trước nay chưa từng có.
Có lợi cho Bắc phạt, có lợi cho sự phát triển của quốc gia.
Chỉ là làm vậy sẽ ảnh hưởng đến toàn cuộc chiến.
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hắn rơi vào trầm tư.
Mà lúc này, An Quốc công và Lục bộ hình như đã nhận ra vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu không hề vui sướng mà lại lộ ra vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
Thân là quyền thần Đại Ngụy, sao có thể không biết Hứa Thanh Tiêu đang trầm tư điều gì.
Chẳng qua đám người cũng không đi đến mà là Trần Chính Nho mở miệng nói:
“Phàn quốc đầu hàng, chúng ta nhận hay không đây?”
Trần Chính Nho lên tiếng hỏi vấn đề mà có thể đám người không ai muốn trả lời.
Đầu hàng là chuyện tốt, nhưng vấn đề ở đây là trận này không phải là chiến tranh mở mang bờ cõi mà là nội chiến, loại đầu hàng này mang ý nghĩa không lớn.
“Hai vạn người chiến tử, làm sao có thể chấp nhận đầu hàng được? Đây là trận chiến đầu tiên, không có lý do gì tiếp nhận đầu hàng.”
Giọng của Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm vang lên, ông ta phản đối chấp nhận đầu hàng. Trận chiến đã hy sinh sinh mệnh của hơn hai vạn người, bây giờ lại bảo người ta chấp nhận đầu hàng? Sao có thể được chứ? Vốn là không thể nào được.
Theo giọng ông vang lên, những người còn lại cũng thi nhau nói.
“Không sai, quyết không nhận đầu hàng.”
“Mẹ nó chứ, hai vạn người đó, là mạng của hai vạn người đó, bây giờ lại nói muốn đầu hàng với ta? Trước đó sao không làm?”
“Đúng vậy, không nhận đầu hàng.”
Đây là phản ứng chung của tập thể võ quan, đánh chết hai vạn người rồi bây giờ mới bảo đầu hàng?
Đây chính là hai vạn sinh mệnh đấy.
Không thể nào tiếp nhận đầu hàng được.
Nhưng giọng của các văn thần cũng vang lên.
“Nhận đầu hàng, nếu không thì chính là hành vi vô nhân đạo, hơn nữa nếu không chịu nhận đầu hàng thì sau này phải đánh thế nào? Nếu có thể tiếp nhận đầu hàng thì bọn họ sẽ mang tâm lý may mắn, chúng ta cũng có thể giảm bớt thương vong.”
“Các vị, ta biết hai vạn chiến sĩ đã hy sinh, nhưng chấp nhận đầu hàng chính là vì để bảo vệ sinh mạng của nhiều tướng sĩ hơn, nếu như không chấp nhận đầu hàng, mấy trăm nước tiếp theo sẽ chiến tử đến cùng, đối với chúng ta mà nói, ảnh hưởng sẽ càng lớn.”
“Chấp nhận đầu hàng! Nhất định phải chấp nhận đầu hàng, đây chẳng qua chỉ là trận chiến đầu tiên, đánh để lấy lại quốc uy là được.”
Các văn thần ào ào mở miệng, lý do của bọn họ cũng rất đơn giản, bây giờ chỉ là trận mở màng, sau này sẽ còn nhiều trận nữa, nếu không nhận đầu hàng, vậy sau này sẽ có nhiều người chết hơn.
Cũng vào lúc này, giọng của Trần Chính Nho vang lên, ông ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Hứa đại nhân, nếu như lần này không nhận đầu hàng thì chỉ sợ sẽ không có lợi đối với chỉnh thế cuộc chiến, hơn nữa còn rước thêm tranh cãi, quan trọng nhất vẫn là trong nước có thể ổn định nữa hay không?”
Trần Chính Nho cũng rất thẳng thắn, thái độ của ông ta cực kì kiên định, ba vấn đề, Hứa Thanh Tiêu nhất định phải cân nhắc.
Không nhận đầu hàng thì phía sau chắc chắn là tử chiến, dù sao thì có đầu hàng cũng chết mà không đầu hàng cũng chết, vậy sao lại không liều mạng?
Cãi vã kịch liệt, nếu như ngươi không chấp nhận đầu hàng thì đến lúc đó, người của Văn cung cũng không phải dạng vừa, bọn họ vốn chính là người của nho gia, chủ trương nhân ái, cũng thích kiếm chuyện, nếu như Hứa Thanh Tiêu dám không nhận đầu hàng thì nhất định sẽ phải nhận lãnh một trận chửi rủa vô cùng dữ dội.
Nếu như không quan tâm đến hai vấn đề kể trên, vậy thì vấn đề thứ ba nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ.
Loạn phiên vương.
Bây giờ chắc là nhóm phiên vương đang cười đến nở hoa rồi, nếu như Đại Ngụy chiến tranh toàn diện hoặc là đánh một trận đánh liền mấy tháng mà không có kết quả vậy thì nhất định bọn họ sẽ cầm vũ khí nổi dậy.
Ba vấn đề này, nếu như Hứa Thanh Tiêu có thẻ giải quyết vậy thì có thể không nhận đầu hàng, nếu như không thể giải quyết, vậy thì nhất định phải tiếp nhận đầu hàng.
Đám người cãi nhau nhao nhao một chỗ, ai cũng có đạo lý của riêng mình.
Bên trong đại điện.
Hứa Thanh Tiêu nhắm đôi mắt lại, hắn cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Nhưng qua một khắc đồng hồ sau.
Hứa Thanh Tiêu vươn tay ra, đại điện lập tức an tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, muốn nghe ý kiến của Hứa Thanh Tiêu.
“Các vị.”
“Bên trên chiến báo có nói là Phàn quốc chịu đầu hàng.”
“Nhưng từ đầu đến cuối bản quan đều chưa từng nhận được chiếu đầu hàng của Phàn quốc.”
“Hơn nữa dùng sinh mạng của hai vạn người chỉ để mở ra cửa thành Phàn quốc.”
“Ta nghĩ có nhận đầu hàng hay không không phải do Hứa mỗ tiếp nhận mà là do ba mươi vạn đại quân quyết định.”
Hứa Thanh Tiêu nói tới đây, ý nghĩa của câu nói rất đơn giản.
Tiếp nhận đầu hàng hay là không nhận đầu hàng? Hắn nói không tính, văn võ cả triều nói cũng không tính.
Vấn đề này phải giao cho ba mươi vạn đại quân giải quyết.
Nếu bọn họ nói nhận vậy thì nhận, nếu như bọn họ nói không nhận, vậy thì không nhận.
Nhưng đại khái theo xác suất mà nói thì cơ bản là sẽ không nhận đầu hàng. Chiến hữu của mình, huynh đệ của mình chết trên chiến trường, đây là mối thù lớn bằng trời, sao có thể bỏ qua cho đám người kia?
“Thủ Nhân, không thể được!”
“Nếu như để cho các tướng sĩ lựa chọn vậy thì sẽ không có lợi cho cuộc chiến, đánh trận thì phải chảy máu, đánh trận thì phải có hy sinh.”
Trần Chính Nho lên tiếng ngay lập tức, ông ta vẫn khuyên Hứa Thanh Tiêu chấp nhận quân đầu hàng.