“Hứa đại nhân, lời của thừa tướng nói không sai, phía sau vẫn còn rất nhiều kẻ địch, nếu như không chấp nhận đầu hàng đối với chúng ta mà nói là lợi bất cập hại.”
Lý Ngạn Long cũng mở miệng theo, ủng hộ Trần Chính Nho.
“Không nhận đầu hàng sẽ vi phạm nhân nghĩa, cũng sẽ phải chịu công kích. Hứa đại nhân, ngài nhất định phải nghĩ kỹ chuyện này, không được hành động theo cảm tính.”
Vương Tân Chí cũng lên tiếng, ông ta là Lễ bộ Thượng thư, càng hiểu rõ hơn hành vi này đại diện cho cái gì.
Mà vào giờ khắc này, các võ quan cũng không biết nên nói gì.
Bọn họ chắc chắn là không đồng ý tiếp nhận đầu hàng, nhưng vấn đề là người lựa chọn không phải bọn họ, nếu như là bọn họ thì đã sớm giết quân đầu hàng lâu rồi.
Nhưng bọn họ không lên tiếng, cũng không hy vọng lay động suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu, bởi vì không nhận đầu hàng đúng là không hay lắm, ảnh hưởng rất lớn.
“Truyền lệnh của ta.”
“Có chấp nhận sự đầu hàng của Phàn quốc hay không sẽ do ba mươi vạn đại quân lựa chọn.”
Hứa Thanh Tiêu không nghe lời Trần Chính Nho nói.
Hắn giao quyết định này cho ba mươi vạn đại quân. Là giết hay cho hàng, đều do bọn họ lựa chọn, tất cả trách nhiệm sẽ do mình Hứa Thanh Tiêu hắn gánh.
Giọng nói vừa dứt.
Trần Chính Nho còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Cố Ngôn kéo lại.
Bởi vì người tổng chỉ huy chiến dịch này là Hứa Thanh Tiêu chứ không phải là Trần Chính Nho ông ta.
“Haiz.”
Trần Chính Nho thở dài, đã quyết định như vậy thì ông ta đúng là không còn gì để nói nữa rồi.
Sau một khắc, Hứa Thanh Tiêu đi đến thư phòng, viết tình báo chiến cơ giao cho người truyền tin, sau khi người kia nhận được quân cơ tình báo xong thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, chỉ là rất nhanh sau đó, vẻ mặt hắn lại như không có gì, trực tiếp xoay người, ngựa không ngừng vó chạy về phía Phàn quốc.
Lao vùn vụt hai ngàn dặm.
Tình báo quân cơ không thể đùa cợt.
Sau hai canh giờ.
Quốc đô Phàn quốc.
Người mang tin tức đã cực kỳ rã rời nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để đi vào trong vương cung Phàn quốc.
Lúc này, trong vương cung Phàn quốc, văn võ cả triều có phần không biết làm sao, còn tâm trạng của quốc quân Phàn quốc thì ngược lại là có vẻ thả lỏng.
Thậm chí còn âm thầm cho người đi giấu một vài thứ, dù sao ông ta cũng biết Đại Ngụy nhất định sẽ chấp nhận đầu hàng, yêu cầu duy nhất chỉ là đưa vật tư cho Đại Ngụy mà thôi.
Vật tư mà các nước đưa tới ông ta có thể đưa, nhưng vật tư nhà mình thì ông ta vẫn không nỡ.
Đồng thời ông ta cũng âm thầm bảo Tể tướng làm một việc, chính là liên hệ người âm thầm chuồn vào đường mật đạo chạy đi mượn viện trợ, đương nhiên những viện trợ này có tới hay không lại là một chuyện, quan trọng nhất là không thể đắc tội với các nước.
Quốc quân Phàn quốc thật sự là gió chiều nào theo chiều ấy, ai cho lợi ích thì đi theo. Dù sao chỉ cần bản thân không thiệt thòi là được.
“Tình báo khẩn cấp hai ngàn dặm!”
“Thỉnh Tín Vũ hầu duyệt qua.”
Người mang tin tức đi lảo đảo đến trước mặt Tín Vũ hầu, thở hổn hển từng cơn nhưng hai tay vẫn dâng phong thư lên để Tín Vũ hầu xem.
Giờ khắc này, Tín Vũ hầu đứng dậy từ trên vương tọa, trực tiếp mở phong thư ra.
Chỉ nhìn sơ một cái rồi Tín Vũ hầu lập tức đốt thư đi, khuôn mặt và ánh mắt không có bất kỳ thay đổi nào.
Tin tức Hứa Thanh Tiêu gửi chỉ có một câu.
“Chưa lấy được chiếu đầu hàng của Phàn quốc, nhận đầu hàng hay không đều làm theo sự lựa chọn của ba mươi vạn tướng lĩnh.”
Giờ khắc này, văn võ cả triều đều có hơi tò mò nhìn về phía Tín Vũ hầu, bên trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Về phần quốc quân Phàn quốc thì tỏ vẻ xem thường thậm chí mặt mũi còn tràn ngập vẻ nịnh hót nhìn về phía Tín Vũ hầu.
“Tín Vũ hầu đại nhân, xin hỏi triều đình nói thế nào?”
Ông ta còn có mặt mũi mà hỏi Đại Ngụy lựa chọn thế nào, chẳng có chút cảm giác đang bị nguy hiểm nào hết.
Tín Vũ hầu không trả lời mà vẫn còn băn khoăn, Hứa Thanh Tiêu giao sự lựa chọn này cho ba mươi vạn đại quân, Tín Vũ hầu bội phục.
Bởi vì hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng sẽ tiếp nhận đầu hàng. Thân là vương hầu, sao hắn lại không biết ảnh hưởng của việc không tiếp nhận đầu hàng?
Nhưng trong lòng hắn cũng tức, ba mươi vạn đại quân đã chết hai vạn mới đánh hạ được tòa thành này, lại còn là đánh lén, nếu không đánh lén chỉ sợ ít nhất phải chết đến năm vạn người.
Đánh được một nửa, theo lý thuyết thì phải tiếp tục đồ sát, ai mà ngờ tới quốc quân Phàn quốc lại nhát gan như vậy, trực tiếp đầu hàng.
Làm cho trong lòng hắn nghẹn đến khó chịu.
Đừng nói là hắn, ba mươi vạn đại quân cũng rất khó chịu. Hai vạn chiến hữu đã hy sinh tại nơi này, trong đó có không biết bao nhiêu người là huynh đệ ruột.
Ca ca của mình, hoặc là đệ đệ mình chết trên chiến trường, loại thống hận này mấy ai có thể bỏ qua?
Nếu không giết, chỉ sợ đại quân có có thể nuốt cơn giận này xuống.
Nếu như giết, vậy thì thế cục sẽ bất lợi, bất lợi cho Hứa Thanh Tiêu, bật lợi cho Đại Ngụy.
Cho nên Tín Vũ hầu có hơi băn khoăn nhưng không thể không nói, hắn kính nể khí phách của Hứa Thanh Tiêu, không trực tiếp chấp nhận quân đầu hàng.
Mà giao lựa chọn cho ba mươi vạn đại quân.
Thế chính là muốn giết rồi.
Chỉ là lựa chọn của ba mươi vạn đại quân đơn giản chỉ là sự lựa chọn của những người đứng đầu như họ, bọn họ nói giết thì giết, nói không giết thì không giết.
Xảy ra chuyện gì đã có Hứa Thanh Tiêu gánh chịu, bọn họ chẳng qua chỉ nghe theo lệnh của tướng lệnh mà thôi.
Nhưng vào lúc này, người mang tin tức đột ngột cầm một tờ giấy đến nói:
“Tướng quân, lần này không cần đến hai canh giờ ngài đã đánh hạ được Phàn quốc, văn võ cả triều đều tán dương ngài, chỉ sợ lần này trở về, ngài sẽ được phong quốc công.”
Hắn lên tiếng nói vậy, chúc mừng Tín Vũ hầu.
Mà ngay vào lúc nhìn thấy tờ giấy, Tín Vũ hầu lập tức đứng dậy cười ha ha nói:
“Quốc công thì có hơi quá, dù sao cũng chỉ là một Phàn quốc nho nhỏ, dù sao thì cũng chỉ là chút gà đất chó sành, chẳng qua lần này có thể bình định được lần náo động này không chừng có thể thật đấy. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay đã bận rộn nhiều rồi.”
Tín Vũ hầu đứng dậy vỗ vỗ bả vai hắn, dáng vẻ như cực kỳ hưởng thụ nhưng lại âm thầm không gây chú ý nhận lấy một tờ giấy từ trong tay hắn.
Bách quan Phàn quốc nghe thấy những lời mà Tín Vũ hầu nói thì có hơi xấu hổ không chịu nổi, về phần quốc quân Phàn quốc, ông ta cũng có hơi khó chịu. Bị làm nhục trước mặt mọi người như thế, ai thấy dễ chịu cho được?
Nhưng trong âm thầm lặng lẽ, Tín Vũ hầu lại đưa lưng về phía đám người, mở tờ giấy, ánh mắt lướt sơ qua.
Trong phút chốc, vẻ mặt Tín Vũ hầu thay đổi.
Tờ giấy chỉ có một chữ.
Giết!