Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 739 - Chương 739: Tuyên Chiến Toàn Diện, Phạm Người Đại Ngụy Ta, Dù Xa Cũng Giết! (2)

Chương 739: Tuyên Chiến Toàn Diện, Phạm Người Đại Ngụy Ta, Dù Xa Cũng Giết! (2)

Hứa Thanh Tiêu nói không ngừng nghĩ, nói một mạch làm cho văn võ cả triều á khẩu không nói nên lời, trái tim kinh hoàng.

Văn Hoa điện yên tĩnh.

Yên tĩnh đến nổi có cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

Chỉ vì những câu nói này của Hứa Thanh Tiêu thật sự quá điên cuồng rồi.

Hứa Thanh Tiêu làm thế này là đang muốn đánh cược một trận thật lớn, thắng cược rồi thì Đại Ngụy sẽ có chuyển biến về chất, thua rồi thì Đại Ngụy sẽ không còn nữa.

Đây là một ván cược cực lớn.

Sao bọn họ có thể không kinh ngạc cho được.

Đám người lặng yên, đến nỗi thở cũng không dám thở.

Các võ quan cũng bị những lời mà Hứa Thanh Tiêu nói làm cho kinh khiếp. Trước đó bọn họ không ngừng la hét muốn Bắc phạt nhưng không phải nói thật sự sẽ đi Bắc phạt mà là muốn chuẩn bị cho chiến đấu Bắc phạt, bởi vì bọn họ biết Đại Ngụy không thể nào Bắc phạt nổi.

Quốc lực hiện nay vốn không thể nào chinh chiến lâu dài được.

Nhưng thật sự không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại không phải chỉ muốn Bắc phạt thôi mà hơn nữa hắn còn muốn mở ra cuộc chiến tranh toàn diện, kéo vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên xuống chung.

Đúng vậy.

Đại Ngụy đánh không lại vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên các ngươi nhưng Đại Ngụy có thể dữ dằn cắn rớt một miếng thịt của các ngươi, làm cho hai đại vương triều bị trọng thương là chuyện không thành vấn đề.

Thậm chí cùng nhau chết chung cũng có thể làm được, cùng lắm thì toàn dân giai binh, cùng lắm thì chiến đấu đến khi người cuối cùng ngã xuống.

Nếu như thật sự là như vậy thì vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên tất nhiên sẽ phải trả một cái giá to lớn, mà một bên khác thì sẽ cực kỳ vui vẻ, ngồi đó nhìn hổ đấu.

Chờ đến khi Đại Ngụy không còn mà hai vương triều kia cũng rơi vào trạng thái yếu ớt thì họ có thể hoàn thành nguyện vọng thống nhất sơn hà.

Xin hỏi trong tình huống này thì ai dám đánh với Đại Ngụy chứ?

Đại Ngụy đã không muốn sống nữa, là một kẻ điên, ai dám trêu chọc kẻ điên đâu? Có cho tiền cũng không dám trêu chọc.

Kế hoạch của Hứa Thanh Tiêu quá điên cuồng, bọn họ đúng thật là không biết nên nói gì hơn.

Nhìn về phía sa bàn.

Vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh.

Đây mới là kế hoạch thật sự của hắn.

Bởi vì trước mắt đã tạo thành một thế cục bế tắc khó có thể giải được.

Hơn một trăm quốc gia gộp lại chung với nhau, cho dù Đại Ngụy có thể đánh dẹp tất cả nhưng vấn đề là trong nước vẫn có các phiên vương như hổ rình mồi, bên ngoài còn có vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên không ngừng tiếp tế tài nguyên.

Đánh hạ được Phàn quốc là do tập kích, các quốc gia khác phía sau chắc chắn sẽ cực kỳ cẩn thận, mỗi một trận đều sẽ là ác chiến.

Trận đánh khó khăn vô cùng.

Nói thẳng thắn hơn một chút thì chính là dùng mạng để đổi, một khi không thể dẹp được thì sẽ trở thành trận chiến lâu dài.

Một khi rơi vào thế phải đánh lâu dài vậy thì toàn bộ các mầm tai vạ sẽ xuất hiện.

Đánh trận bên ngoài, loạn lạc bên trong, Văn cung Đại Ngụy còn không thành thật. Đến lúc đó, từ từ chơi chết ngươi, coi như ngươi có thông minh tuyệt đỉnh thì cũng sẽ vô dụng mà thôi, ba bên chèn ép.

Kết quả duy nhất là phiên vương đăng cơ, địa bàn bị chia cắt, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên sẽ yêu cầu lợi ích các thứ, người không may sẽ là ai? Chỉ còn lại một Đại Ngụy mà thôi.

Mà đối với nhóm phiên vương kia mà nói thì bọn họ không để ý đến vấn đề chia đất nhường lãnh thổ, bởi vì bọn họ đều cho rằng mình là con của trời, cho là về sau sớm muộn gì mình cũng sẽ giành lại được lãnh thổ đã mất kia.

Dù sao thì đối với bọn họ mà nói, thứ họ bỏ ra chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng, bọn họ chưa trở thành hoàng đế, tương đương với lấy được đồ của người khác xem như là có lợi rồi.

Trông cậy vào đám phiên vương này sẽ nhìn rõ vào đại cục? Đã là một đám người muốn tạo phản rồi, còn nói nhân nghĩa đạo đức gì nữa?

Cho nên, trận này không phải là chiến vì quốc uy gì đó.

Mà là trận chiến giữ nước.

Dùng niềm tin điên cuồng như vậy để chấn nhiếp thiên hạ.

Nếu như ngươi không điên cuồng vậy thì một khi thế cục đi vào chỗ chết, vậy thì thật sự là những ngày bất lực rồi.

Ý của Hứa Thanh Tiêu tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Nhưng văn võ bách quan thật sự không dám trả lời.

Lấy Đại Ngụy ra đánh cược.

Bọn họ không có dũng khí như vậy.

Cược thắng thì đúng là sẽ thu được lợi ích không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng mà nếu như thua cuộc vậy thì Đại Ngụy sẽ không còn gì cả.

Nhưng mà, vào lúc này, một giọng nói lại vang lên bên trong Văn Hoa điện.

“Trẫm!”

“Đồng ý!”

Giọng nói không lớn nhưng lại vang vọng khắp cả Văn Hoa điện.

Giờ khắc này, văn võ bách quan cùng nhau đưa mắt nhìn sang.

Là Nữ đế.

Nàng đã đích thân đến Văn Hoa điện.

“Chúng thần tham kiến bệ hạ.”

Văn võ bách quan quỳ lạy hướng về phía nữ đế.

Hứa Thanh Tiêu cũng cúi đầu với Nữ đế đồng thời hắn cũng không ngờ Nữ đế sẽ đích thân xuất hiện, chẳng những tự mình xuất hiện mà còn ủng hộ hắn vô điều kiện.

“Giang sơn Đại Ngụy, bảy trăm năm chưa bao giờ hỗn loạn như vậy, nếu như lại cứ bảo thủ không chịu thay đổi vậy thì kết quả vẫn sẽ là con đường chết mà thôi.”

“Lời nói của Hứa khanh, chữ nào cũng như châu như ngọc, so với chờ chết thì không bằng cứ ra tay thì hơn.”

“Giương cao quốc uy Đại Ngụy ta!”

Nữ đế mở miệng, nàng ủng hộ Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện, ánh mắt nàng nhìn về phía sa bàn, một lát sau nàng lại nhìn qua Hứa Thanh Tiêu nói:

“Hứa ái khanh, trận chiến này ngươi nắm chắc được mấy phần, ổn đinh được đất nước không?”

Nữ đế hỏi.

“Bẩm bệ hạ.”

“Nếu như văn võ bách quan dốc hết sức lực phối hợp với thần, vậy có thể nắm chắc năm phần.

“Nếu như áp chế được Văn cung thì thần có thể nắm chắc được bảy phần.”

“Nếu như có trời trợ giúp, thần có thể nắm chắn được chín phần.”

Hứa Thanh Tiêu đáp lại như vậy.

“Còn một phần kia thì sao?”

Nữ đế hỏi.

“Bách tính Đại Ngụy.”

Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói.

Nhưng câu này nói ra thì nữ đế đã hiểu ngay, Hứa Thanh Tiêu tự tin một trăm phần trăm.

Nghĩ tới đây, Nữ đế không nói gì thêm nữa.

“Truyền ý chỉ của trẫm, trận chiến này là trận chiến giữ nước của Đại Ngụy, từ vương công quý tộc cho đến bách tính của Đại Ngụy đều phải nghe lệnh của Hứa Thanh Tiêu, kẻ làm trái lệnh, trảm!”

Nữ đế cực kỳ bá đạo, nàng lựa chọn tin tưởng Hứa Thanh Tiêu thì sẽ không có chút nghi ngờ nào.

Nguyên nhân không chỉ vì tài năng vô song của Hứa Thanh Tiêu mà quan trọng hơn chính là những lời Hứa Thanh Tiêu nói từng chữ như châu như ngọc, mỗi một câu nói, một một lời nói đều đã nói được tiếng lòng của nàng.

Đại Ngụy đã quá phòng thủ.

Từ sau khi nàng lên ngôi, gặp bất cứ chuyện gì cũng đều phải nghĩ cách để giải quyết, biến nguy thành an, hết lần này đến lần khác.

Nhưng càng phòng thủ thì lại càng có người xông lên khiêu khích.

Tiến công chính là cách phòng thủ tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment