Nếu như vương triều Đại Ngụy chỉ còn lại một hơi tàn cuối cùng thì có thể liều chết đánh cược một lần, mà bây giờ Đại Ngụy vẫn chưa đến lúc sắp diệt vong.
Có năng lực chiến một trận.
Nhưng trận chiến này nhất định phải đạt được lợi ích, nếu không thì đây mới chính là nguy cơ thật sự của Đại Ngụy.
Giọng của nữ đế lạnh lùng vang lên bên trong Văn Hoa điện.
Giờ khắc này, văn võ bách quan cùng nhau ôm quyền cúi đầu về phía Nữ đế.
“Chúng thần tuân chỉ!’
Vào giờ khắc này, tâm trí lục bộ Thượng thư và các văn thần đã hoàn toàn kiên định.
Hứa Thanh Tiêu nói không sai.
Nữ đế cũng đã đồng ý.
Bọn họ thân làm thần tử, những gì nên nói, những gì nên làm đều đã làm hết rồi.
Đại Ngụy!
Đúng là không sợ một trận chiến.
So với chết về lâu về dài thì không bằng liều chết đánh cược một lần, gắng sức xoay chuyển càn khôn.
“Chúng thần, tuân chỉ!”
Nút thắt trong lòng bọn người lục bộ Thượng thư đã được mở ra.
Giờ khắc này, trong lòng bọn họ cũng không còn sự e ngại và kiêng kị gì nữa.
Muốn giết đúng không?
Vậy thì ta giết với các ngươi đến cùng luôn.
“Hứa đại nhân, bây giờ có cần trực tiếp khống chế Văn cung hay không?”
Giờ khắc này, An Quốc công bước lên một bước, hỏi Hứa Thanh Tiêu có muốn chặn Văn cung lại, tránh cho Văn cung lại gây chuyện.
“Không cần!”
“Chuyện của Văn cung ta có thể giải quyết được.”
Hứa Thanh Tiêu khoát tay áo, hắn còn cần dùng Văn cung.
“Hứa ái khanh, còn lại trẫm giao cho ngươi.”
Sau khi xem sa bàn xong, Nữ đế không nói gì thêm, nàng cần phải đi xử lý chuyện chính sự, không muốn nán lại nơi này.
Bởi vì nơi này, có Hứa Thanh Tiêu là được rồi.
“Cung tiễn bệ hạ.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía Nữ đế.
Quần thần cũng cùng nhau cúi đầu về phía nữ đế.
Còn nữ đế, nàng quay lại nhìn về phía bách quan, chậm rãi nói:
“Các vị.”
“Đại Ngụy giao cho các vị vậy.”
Sau khi nói xong câu này, nàng đi khỏi Văn Hoa điện.
Đợi sau khi Nữ đế rời đi.
Tình báo quân cơ mới xuất hiện.
Là chiến báo của đoàn quân thứ hai và thứ ba của Xạ Dương hầu và Khúc Chu hầu.
Xạ Dương hầu đã đến A Mộc Tháp, Đường quốc và bộ lạc Đột Lương.
Khúc Chu hầu đã đi đến khu vực phía tây, hạ trại tại đó.
“Truyền lệnh, đoàn quân thứ hai để lại mười vạn người hạ trại chờ đợi thời cơ, Xạ Dương hầu chia ra ba đường tập kích A Mộc Tháp và bộ lạc Đột Lương, trong vòng mười ngày phải đánh hạ được cổng thành.”
“Về phần Đường quốc, phái sứ giả đến cảnh cáo, Đường quốc chính là một chi của Đại Ngụy ta, nếu như đối phương nguyện ý đầu hàng thì có thể chấp nhận, A Mộc Tháp và Đột Lương, không nhận đầu hàng.”
“Truyền lệnh, đại quân thứ ba hạ trại nghỉ ngơi, chờ lương thảo vận chuyển đến.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, cũng giống như Tín Vũ hầu, hắn để Xạ Dương hầu đánh thẳng đến thành trì quân địch.
Nhưng Khúc Chu hầu thì không giống vậy, bọn họ nhất định phải hạ trại, sắp xếp tốt việc hậu cần bởi vì kẻ địch mà Khúc Chu hầu đối mặt chính là tất cả các nước dị tộc ở phía tây, không phải là cường quốc gì nhưng đều là các nước nhỏ binh lính tinh nhuệ, cần đánh lâu dài, muốn nhanh chóng dẹp tan rất khó cho nên phải làm tốt chuyện hậu cần.
Nếu không sẽ không dễ hành động.
“Tuân lệnh!”
Hai người mang tin tức dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi, thúc ngựa phi nhanh tiến về phía doanh địa báo cáo.
Mà ngay vào lúc này.
Ti Long vương cung.
Khi chuyện Hứa Thanh Tiêu giết hàng quân truyền về, toàn bộ Ti Long vương cung như ong vỡ tổ.
Ban đầu, điều làm cho đám người kinh ngạc chính là Phàn quốc lại bị diệt chỉ trong một đêm?
Tiếp theo lại nghe được tin sau khi Phàn quốc đầu hàng, Tín Vũ hầu đã giết hàng quân.
Hai chuyện đồng thời cùng xảy ra làm cho bọn họ cũng phải trợn mắt há mồm.
Phàn quốc thua, cái này cũng không tính là chuyện kinh thiên động địa gì, chỉ có thể nói là do Đại Ngụy quá mạnh.
Nhưng mà giết hàng quân thì lại không giống như vậy, đây là một chuyện hoàn toàn khác biệt. Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, quốc gia nào mà chưa bao giờ đánh thua chứ?
Chuyện giết hàng quân rất hiếm thấy, nhất là vương triều Đại Ngụy thế mà lại giết hàng, đây lại là chuyện làm cho người ta càng thêm không thể tưởng tượng nổi. Một khi giết hàng, những người đọc sách của Đại Ngụy sẽ bỏ qua sao?
“Giết hàng! Đại Ngụy cũng dám giết hàng? Bọn họ điên rồi sao?”
“Quốc quân Phàn quốc đã bị giết sao?”
“Độc ác thật, quá độc ác, độc ác quá rồi, chẳng qua chúng ta chỉ hơi khiêu khích một chút, Đại Ngụy có cần hung ác như vậy không? Diệt luôn Phàn quốc?”
“Đây là chuyện không thể nào đâu, tuyệt đối không thể nào, Đại Ngụy sẽ không ngu như vậy. Bọn họ tập kích Phàn quốc, chuyện này ta tin, nhưng mà giết hàng quân? Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, đây không phải là tác phong của Đại Ngụy.”
“Đúng vậy, sao Đại Ngụy có thể giết hàng được?”
Ti Long vương cung, khi các quốc gia biết Hứa Thanh Tiêu giết hàng quân, phản ứng của các sứ giả cũng hoàn toàn khác biệt.
Phản ứng đầu tiên của đa số người là không tin, còn một bộ phận sứ giả của các quốc gia hiếu chiến thì tràn ngập sự phẫn nộ.
Một bộ phận sứ giả thì trầm mặc không nói gì.
Đại Ngụy giết hàng quân, nhất định bọn họ sẽ đi khiển trách, nhưng vấn đề là khiển trách rồi có làm được gì không?
Trước mắt bọn họ đã nhận ra được một điều.
Đại Ngụy rất nghiêm túc.
Trước khi giết hàng quân, bọn họ đều cho rằng lần này Đại Ngụy vẫn sẽ phản ứng lại theo lẽ thường, dù sao cũng là một đám người tụ lại khiêu khích vương triều Đại Ngụy, thân là thượng quốc phía trên, tất nhiên vương triều Đại Ngụy sẽ cho quân đi trấn áp một phen.
Mặc kệ là theo cách nào thì vẫn phải giả vờ đánh một trận, phái binh thì nhất định phải phái binh rồi.
Chẳng qua các sứ giả đều cho rằng đánh vài trận đấu cho có lệ mà thôi, tất cả mọi người đều sẽ không chết quá nhiều người, sau đó vừa đánh vừa đàm phán, đến khi đôi bên cùng hài lòng, đến đây thì ngưng thôi.
Nhưng bây giờ thì lại không giống như vậy.
Hàng quân cũng bị giết rồi, sao có thể nói đùa với ngươi được nữa? Còn diễn kịch được gì nữa? Đại ca, tỉnh lại đi, nếu đùa nữa thì sẽ diệt quốc đó.
Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu sứ giả của các nước nhỏ trở nên luống cuống, trong lòng bọn họ hoàn toàn hoảng loạn.
Đừng thấy bọn họ hội họp lại chung một chỗ dựa vào nhau để sưởi ấm, nhưng vấn đề là ngươi cũng không thể tập trung hết toàn bộ binh lực vào quốc gia của mình, đánh không lại thì làm sao đây, trơ mắt nhìn quốc gia bị diệt vong?
“Các vị!”
Ngay vào lúc này, giọng của Ti Long vương vang lên.
Ông ta đã hơi nhìn ra được suy nghĩ trong lòng các sứ giả, nên lập tức lên tiếng.