Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 743 - Chương 743: Tuyên Chiến Toàn Diện, Phạm Người Đại Ngụy Ta, Dù Xa Cũng Giết! (6)

Chương 743: Tuyên Chiến Toàn Diện, Phạm Người Đại Ngụy Ta, Dù Xa Cũng Giết! (6)

“Truyền lệnh xuống, ngân lượng trong quốc khố thưởng cho đệ nhất quân, quốc khố của Phàn quốc toàn bộ vận chuyển đến Đại Ngụy, những tướng sĩ tử trận sẽ được trợ cấp tiền gấp năm lần, nếu như trong nhà có con cái, cha mẹ già thì phụng dưỡng đến khi trưởng thành, cho đi học, phí tổn do Đại Ngụy chi trả.”

“Người trọng thương và tàn tật cũng được Đại Ngụy nuôi dưỡng suốt phần đời còn lại, trích ra một thành quốc khố trực tiếp khao thưởng đại quân.”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, đậm chất phú ông.

Quốc khố Phàn quốc ước chừng có hai mươi triệu lượng, tính luôn cả những vàng bạc châu báu đồ cổ tranh chữ vân vân, đệ nhất quân có ba mươi vạn người, khấu trừ phần của những người chiến tử thì một người sẽ được trên dưới hai mươi bảy vạn năm ngàn lượng.

Dựa theo hai thành quốc khố mà chia thì nói cách khác, một người còn sống sẽ có thể được phân đến một ngàn lượng bạc.

Đây là một ân huệ to lớn.

Quân phí của bọn họ một tháng chỉ một lượng, giờ mỗi người một ngàn lượng, đây là số bạc mà cả đời họ cũng khó mà kiếm được.

Nếu như không phải bởi vì chuyện tiền trợ cấp và nuôi dưỡng đời sao thì thậm chí Hứa Thanh Tiêu còn nguyện ý chia toàn bộ hai tỷ lượng này ra, không vì điều gì khác, chỉ vì muốn khích lệ ba quân.

Không có gì có sức hấp dẫn hơn bạc cả.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại càng hiểu được một chuyện chính là người có bạc rồi sẽ trở nên tham sống sợ chết, cho nên Hứa Thanh Tiêu đem phần lớn bạc chia vào phần những người đã chết.

Khiến cho các tướng sĩ này hiểu được một đạo lý.

Các ngươi chết!

Con cái của các ngươi, thê tử, phụ mẫu sẽ được Đại Ngụy phụng dưỡng.

Các ngươi trọng thương tàn tật.

Cả đời này của các ngươi cũng sẽ được Đại Ngụy phụng dưỡng.

Chỉ có như thế mới có thể làm cho các tướng sĩ vì nghĩa quên thân, bảo vệ quốc gia.

Đúng là như vậy, khi Hứa Thanh Tiêu vừa lên tiếng nói như vậy thì tập thể quan võ cũng không biết nên nói gì hơn.

Hứa Thanh Tiêu quá hào phóng.

Hào phóng đến nỗi làm cho bọn họ không biết nói gì hơn.

So với Cố Ngôn.

Hứa Thanh Tiêu mới thật sự là người yêu dân yêu binh.

“Đi đi, nói chuyện này lại cho Tín Vũ hầu, để ngài ấy tuyên cáo với đại quân.”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, sau đó, ánh mắt hắn vẫn khóa chặt vào Đường quốc bên trong sa bàn.

Trận chiến đầu tiên đã kết thúc.

Rất nhanh thôi sẽ đến trận chiến thứ hai.

Hứa Thanh Tiêu hiểu rất rõ ràng vào giai đoạn đầu nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nhất định không thể để bị chặn chân.

Hắn muốn đánh cho thật mạnh.

Đánh cho đến khi đám dị tộc kia hoàn toàn sợ hãi.

Như vậy mới có thể xoay chuyển thời cơ.

Đại Ngụy nhất định phải duy trì tư thái vô địch, một đường quét ngang.

Mới có thể làm cho địch nhân khiếp sợ.

Dựa vào mồm mép thì chẳng có lợi ích gì cả.

Mà ngay vào hôm sau.

Giờ mão.

Một thiên văn chương xuất hiện ở rất nhiều quận trong Đại Ngụy.

“Giết hàng không may mắn! Hứa Thanh Tiêu hủy diệt quốc vận Đại Ngụy ta! Hủy diệt căn cơ Đại Ngụy ta!”

Là văn chương mà Đại Ngụy nho báo đăng lên.

Thay một câu khác mà nói thì cả tờ Đại Ngụy nho báo chỉ đăng có một thiên văn chương này.

Nội dung của nó rất đơn giản chính là xoay quanh chuyện quân đầu hàng không thể giết, giải thích ra một đống lớn nguyên nhân.

Nói Hứa Thanh Tiêu tàn bạo không có đạo đức, giết mười bảy vạn sinh mệnh vô tội.

Cả bản văn chương vô cùng sục sôi, mắng Hứa Thanh Tiêu từ trên xuống dưới một lượt.

Đúng thật là đã dẫn đến sự bàn tán của rất nhiều bách tính.

Đồng thời người làm chủ bút vẫn là Trương Ninh.

Trong lúc nhất thời, trong dân gian lập tức xuất hiện rất nhiều tin đồn.

Có tin đồn nói Hứa Thanh Tiêu đã bị tâm ma nhập thể, hắn tu luyện dị thuật nên khiến cho cả người trở nên điên dại.

Có tin đồn nói Hứa Thanh Tiêu thông đồng với địch quốc, cố ý giết hàng quân là muốn hủy diệt căn cơ Đại Ngụy.

Không chỉ có thể, phiên vương các nơi cơ hồ là náo loạn lên ngay lập tức, bọn họ ồn ào viết tấu chương sỉ nhục Hứa Thanh Tiêu, thậm chí có phiên vương còn yêu cầu Nữ đế ban chết cho Hứa Thanh Tiêu.

Dẫn đến đủ loại tranh luận.

Nhất là những người đọc sách, bọn họ lại càng chửi ầm lên.

Họ viết sách thỉnh mệnh, mong bệ hạ bãi miễn thậm chí là ban chết cho Hứa Thanh Tiêu.

Bên ngoài hoàng cung Đại Ngụy.

Các nho sinh tụ tập lại cũng càng ngày càng nhiều, bên ngoài có mấy vạn nho sinh, cứ cách một đoạn thời gian là âm thanh phản đối lại vang lên.

“Hứa Thanh Tiêu giết hàng quân, trời đất không tha, mong bệ hạ minh giám nghiêm trị gian thần.”

Âm thanh này cứ mỗi một khắc thì sẽ vang lên một lần, đúng là làm cho người ta cảm thấy phiền nhiễu mà.

Tuy bách tính trong thiên hạ đều tranh luận ầm ĩ nhưng tất cả mọi người đều đang chờ xem Hứa Thanh Tiêu sẽ hồi đáp thế nào.

Dù sao thì uy vọng của Hứa Thanh Tiêu trong dân gian thật sự là quá cao.

Đến bây giờ cũng không có bao nhiêu bàn tán mà họ chỉ tò mò, xem Hứa Thanh Tiêu sẽ đáp lại như thế nào.

Cuối cùng.

Ngay vào hôm sau.

Giờ mão còn chưa tới.

Từng chiếc xe ngựa đã đi vào các quận thành lớn, phủ thành và huyện thành.

Một đống lớn Đại Ngụy Văn báo được phát miễn phí không lấy một đồng nào cho bách tính.

Sau khi dân chúng tranh đoạt xong.

Khi bọn họ cầm Đại Ngụy văn báo trên tay.

Những từ ngữ đập vào mắt khiến cho bọn họ rung động.

“Phạm vào Đại Ngụy, xa đâu cũng giết.”

Tám chữ vô cùng đơn giản.

Là lời đáp trả mạnh mẽ mà Hứa Thanh Tiêu đáp lại.

Là lời đáp lại sau khi đã giết hàng quân của Hứa Thanh Tiêu.

Giờ khắc này, dân chúng chấn kinh.

Mà cùng lúc đó.

Bên trong hoàng cung Đại Ngụy, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu cũng chậm rãi nhìn về phía Văn cung.

Thời cơ chín muồi.

Hắn muốn động thủ.

“Người đâu!”

Trong nháy mắt, giọng Hứa Thanh Tiêu vang lên.

Bên trong Văn Hoa điện, bách quan nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, không biết Hứa Thanh Tiêu lại đang muốn làm gì.

“Bát Môn Kinh binh nghe lệnh.”

“Trấn áp Văn cung Đại Ngụy, giam hết bọn người Bồng nho và Trương Ninh vào thiên lao, ai dám ngăn cản, chém!”

“Bắt hết tất cả nho sinh ngoài hoàng cung vào thiên lao, nếu như ai dám cản trở ồn ào, giết!”

Hứa Thanh Tiêu hạ hai mệnh lệnh xuống, trong điện không có bất cứ ai phản đối.

Chỉ có giọng đáp lại lạnh lẽo vô tình.

“Chúng thần tuân mệnh.”

Giọng nói vừa dứt, mấy võ quan đi thẳng ra bên ngoài Văn Hoa điện, vẻ mặt họ lạnh lùng, ra ngoài xử lý chuyện này.

“Đám người này, cần trấn áp thì trấn áp, trong thời khắc quan trọng nhất này, bọn họ chỉ náo loạn cho vui, nếu như nói họ không cười trên nỗi đau của người khác, lão phu không tin.”

Bên trong Văn Hoa điện, Trần Chính Nho mở miệng. Thân là đại nho nhưng đối với lựa chọn này của Hứa Thanh Tiêu, ông ta chẳng có chút ý kiến phản đối nào.

Thậm chí còn hoàn toàn ủng hộ Hứa Thanh Tiêu làm vậy.

Bình Luận (0)
Comment