Hứa Thanh Tiêu giết hàng quân là không đúng.
Nhưng vấn đề là người một nhà cũng không nên náo loạn dữ dội như vậy mới đúng. Nếu như nói phiên vương tạo phản mà Hứa Thanh Tiêu giết hàng quân, giết người của phe mình vậy thì ngươi ầm ĩ như vậy Trần Chính Nho cũng có thể hiểu được.
Tự giết lẫn nhau!
Nhưng mà người bị giết là dị tộc, lùi một vạn bước mà nói thì người chết chính là tộc nhân dị tộc.
Lại lui về phía sau mà nói cho dù Hứa Thanh Tiêu có làm sau thì cũng là vì Đại Ngụy, không thể chờ thêm một chút sao? Chờ sao khi chuyện này kết thúc ngươi lại đến nói vài lời đâu phải là không được?
Bây giờ vào thời khắc quan trọng nhất này mà ngươi lại làm ầm ĩ? Ước gì Đại Ngụy nội loạn có đúng không?
Trần Chính Nho cũng tức muốn chết.
“Hứa đại nhân, việc này cứ giao cho lão phu đi, lão phu sẽ cho Hứa đại nhân một kết quả.”
Trần Chính Nho lên tiếng, ông ta chủ động xin đi. Đánh trận gì đó ông không thể nói nhiều nhưng về chuyện nội chính, ông chắc chắn đứng hàng đầu.
“Làm phiền Trần thượng thư.”
Cảm nhận được sự kiên định trong mắt Trần Chính Nho, Hứa Thanh Tiêu biết Trần Chính Nho không phải muốn đi bao che, cũng không phải muốn đi hòa giải mà ông thật sự là muốn đi trấn áp nội loạn.
Vì vậy Hứa Thanh Tiêu đã đồng ý ngay.
“Hứa đại nhân, lão phu cũng đi, đi giúp Trần Thượng thư một tay.”
Vào lúc này, Vương Tân Chí cũng lên tiếng nói theo, ý của ông ta cũng giống như Trần Chính Nho vậy.
“Được, làm phiền hai vị Thượng thư.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Chẳng qua tiếp theo, Hộ bộ Thượng thư cũng mở miệng muốn đi qua xem một chút. Hứa Thanh Tiêu có hơi dở khóc dở cười nhưng suy nghĩ lại, thấy để cho ba vị Thượng thư của Lục bộ đi trấn áp Văn cung cũng xem như là xứng với Văn cung Đại Ngụy.
“Được! Đã như vậy thì làm phiền các vị Thượng thư rồi.”
Hứa Thanh Tiêu không nói thêm nhiều, chuyện trong triều này giao cho ba vị Thượng thư thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Lần này Văn cung chắc chắn sẽ phải té một cú đau đớn rồi.
Mà chuyện trước mắt cần lo không phải là Văn cung mà là trận chiến thứ hai của Đại Ngụy.
Trận chiến đầu tiên chỉ đánh hai canh giờ là đã hạ được Phàn quốc, đây là một trận chiến kỳ tích, cũng là một cuộc chiến may mắn.
Nhưng trận chiến thứ hai này thì đúng là một trận chiến tranh thực sự. A Mộc Tháp, Đường quốc và Đột Lương nhất định sẽ dốc hết sức đề phòng, chuyện giết hàng này chỉ sợ cũng đã truyền đến tai bọn họ rồi.
Trận chiến này họ sẽ không đầu hàng.
Chỉ có thể liều mạng.
Cầm đao thương lên, dùng mạng đánh cược, dùng mạng đi giết.
Chẳng qua cho dù có liều mạng thì cũng nhất định phải dùng mưu, Hứa Thanh Tiêu đã sắp xếp xong bố cục, nếu may mắn thì trong năm ngày có thể đánh hạ được ba nước.
Nếu như không may mắn thì trong vòng mười ngày, cho dù phải hy sinh mười vạn tính mạng cũng phải đánh hạ được ba nước.
Đại Ngụy!
Không thể bị trì hoãn!
Sau một khắc.
Ba người Trần Chính Nho, Vương Tân Chí và Trương Tĩnh đã rời khỏi Văn Hoa điện, đi xử lý chuyện Văn cung.
Mà trong Văn cung.
Sau khi tờ Đại Ngụy văn báo được phát ra miễn phí .
Ngày càng có nhiều bách tính hiểu được tình hình chiến đấu và thế cuộc hiện tại.
“Phạm Đại Ngụy ta, xa đâu cũng giết.”
Sức cuốn hút của thiên văn chương này quá mãnh liệt, đây là do Hứa Thanh Tiêu tự mình chủ bút.
Rất nhiều bách tính chẳng cần xem đến nội dung, chỉ cần đọc tám chữ này là đã thấy nhiệt huyết sôi trào rồi.
Về phần chuyện giết hàng quân, vốn dĩ bọn họ không quan tâm.
Chẳng qua thiên văn chương này không chỉ cho những bách tính ở tầng chót đọc mà nó cũng được viết cho tất cả từ trên xuống dưới Đại Ngụy cùng đọc.
Trong phủ Nam Dự.
Trong một tửu lâu.
Một vị phu tử già cầm Đại Ngụy văn báo trên tay, giảng lại nội dung bên trong văn báo bằng những ngôn từ mạnh mẽ.
Bốn năm trăm bách tính nâng cốc ngồi ở dưới lầu, bên dưới đã chật như nêm cối.
“Các vị bách tính, trận chiến đầu tiên của Đại Ngụy thu được kết quả thắng lợi lớn, chỉ dùng hai canh giờ đã đánh cho Phàn quốc đầu hàng.”
“Nhưng trận đại thắng này đã đánh đổi bằng máu tươi của hai vạn ba ngàn tướng sĩ, Phàn quốc đầu hàng cũng không phải là thật tâm đầu hàng, bọn họ vì e ngại Đại Ngụy nên mới đầu hàng.”
“Hứa Thủ Nhân giết hàng quân không phải vì thích giết nên giết, mà là vì muốn chấn nhiếp trăm nước.”
“Một tháng trước, mười hai nước phụ thuộc đã vạch tội Hứa Thủ Nhân, đây là chuyện sỉ nhục cỡ nào chứ?”
“Trước không nói Hứa đại nhân đã làm sai điều gì, chỉ nói bọn họ vốn chỉ là nước phụ thuộc, dựa vào cái gì mà dám tố cáo thần tử Đại Ngụy ta? Chuyện nội chính của Đại Ngụy ta từ khi nào đến phiên đám dị tộc phiên bang này nhúng tay vào?’
“Nhưng Đại Ngụy là gì? Là một đất nước nhân nghĩa, là thượng quốc, Đại Ngụy không lập tức xuất binh cũng không trấn áp mà chọn cách phát cảnh cáo cho mười hai nước dị tộc, bảo bọn họ cho sứ giả vào kinh thỉnh tội.”
“Nhưng bọn họ có nghe không? Bọn họ không nghe!”
“Sau đó còn liên hợp một trăm nước lại nhằm tạo áp lực, lòng lang dạ thú, đến người qua đường cũng biết vạch tội Hứa đại nhân là gì, ý muốn thật sự trong lòng bọn họ là gì? Đơn giản chỉ là muốn thoát ly khỏi Đại Ngụy, đầu nhập vào nước khác.”
“Triều đình không đồng ý nên bọn họ đã tiếp tục tạo áp lực, Hứa đại nhân viết liên tiếp ba thánh chỉ, cho trăm nước dị tộc cơ hội ba lần, nhưng điều đổi lại được là gì? Là sự chế nhạo của dị tộc.”
“Các người hãy nhìn xem Đại Ngụy văn báo này viết gì nào, dị tộc đã cười Đại Ngụy ta vô năng, cười Đại Ngụy ta yếu mềm, bọn họ coi nhân nghĩa của chúng ta là mềm yếu, là nhát gan, là sợ hãi.”
“Lão phu hỏi một người một câu, dị tộc nhục mạ chúng ta như vậy, cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta như vậy, việc này chúng ta có thể chịu được không?”
Phu tử dõng dạc nói, ông ta nắm chặt văn báo, giọng nói run rẩy hỏi tất cả các vị bách tính có mặt ở đây.
“Không thể!
“Nhịn con mẹ nó chứ!”
“Nhịn khỉ khô, một đám cẩu tạp chủng.”
Dân chúng lớn giọng đáp lại, chuyện mấy ngày trước bọn họ như còn thấy rõ mồn một trước mắt, ba thánh chỉ cảnh cáo, đổi lại không phải là lời xin lỗi mà là sự mỉa mai, sự cười nhạo, cơn tức này luôn giấu trong lòng bách tính Đại Ngụy.
Đoạn thời gian đó, chỉ cần bách tính Đại Ngụy tập hợp lại một chỗ thì họ sẽ cùng nhau mắng chửi triều đình vô dụng, mắng binh gia là thứ hèn nhát.
Chuyện có còn hiện rõ mồn một trước mắt họ, họ còn chưa quên.
Sau khi nhận được câu trả lời của bách tính, giọng của phu tử kia lại càng thêm sục sôi.
“Chúng ta nhịn không nổi nữa rồi, triều đình cũng nhịn không nổi nữa. Hứa đại nhân đã thống nhất bách quan lục bộ tập kết ba đại quân chia ra làm ba đường.”
“Tín Vũ hầu chỉ dùng thời gian một ngày đã đi đến Phàn quốc, tập kích ban đêm đánh hạ thành.”
“Hai canh giờ, chết hai vạn người, quốc quân Phàn quốc lại còn mơ mộng hảo huyền rằng chỉ cần đầu hàng là không sao cả.”
“Vậy sinh mạng của hai vạn tướng sĩ ai đền cho họ?”