Có thể cho Đường quốc cơ hội này, nếu Đường quốc nguyện ý đầu hàng, ủng hộ Đại Ngụy vô điều kiện, như vậy Đại Ngụy cũng có thể tha cho Đường quốc.
Điều kiện tiên quyết là Đường quốc nhất định phải phối hợp với Đại Ngụy, tiến công A Mộc Tháp và Đột Lương.
Hiện tại, mọi người nhất định phải thể hiện bản thân khi đối mặt với sứ giả Đường quốc.
"Tuyên."
Bắc Dương hầu giọng bình tĩnh nói.
Sau một khắc, bốn năm sứ thần đi vào.
Khuôn mặt bọn họ lộ ra vẻ cao ngạo, cho dù là đối mặt với vương hầu Đại Ngụy cũng không có một chút tư thái nào của nước lệ thuộc, ngược lại còn tỏ ra hơi cao ngạo.
Rất hiển nhiên, bọn họ biết Đại Ngụy hiện tại phải cầu xin bọn họ, cho nên mới làm giá như vậy.
"Hạ quan Từ Mậu, Lễ bộ thượng thư Đường quốc, bái kiến Bắc Dương hầu, bái kiến chư vị tướng quân."
Từ Mậu đi vào, đối mặt với Bắc Dương hầu vẫn bái lạy, dù sao ông ta chỉ là Lễ bộ thượng thư, mà Bắc Dương hầu là vương hầu Đại Ngụy, hơn nữa vào địa bàn người ta, có thể kiêu ngạo, nhưng không thể quá cuồng vọng.
Nhỡ đâu ông ta bị chém thì sao?
Hai nước không trảm sứ giả, lời này không sai, nhưng đám người này là ai? Là quân nhân, cả đám đều là mãng phu, thật sự chọc giận họ, một đao bổ xuống ngươi có thể làm được gì?
"Từ đại nhân, lần này đến đây, đã suy nghĩ như thế nào?"
Bắc Dương hầu cũng không có vẻ đặc biệt cao ngạo, mà là trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi Từ Mậu.
Hỏi ông ta suy nghĩ như thế nào?
Nghe nói như vậy, Từ Mậu khẽ cười nói.
"Hầu gia."
"Đường quốc chính là phân chi của Đại Ngụy, chúng ta đều là đồng tông đồng tộc, cùng chung dòng máu chảy trong cơ thể, cho nên quốc quân Đường quốc nguyện ý đầu hàng."
Từ Mậu mở miệng, lời vừa nói ra, chúng tướng có chút kinh ngạc, nếu có sự trợ giúp của Đường quốc, vậy thật đúng là có thể đánh trận lâu dài rồi.
Nếu như Đường quốc có thể không ngừng cung cấp lương thảo, cũng tiết kiệm đường vận chuyển cho Đại Ngụy.
Chỉ riêng khoản này, Kỳ Lân quân có thể hao phí nửa năm một năm cũng được.
Hơn nữa những việc sau này mà Kỳ Lân quân phải làm, chính là cắt đứt lộ tuyến lương thảo của ngươi, không đánh được ngươi, thì sẽ cắt đứt con đường vận chuyển lương thảo của ngươi.
Cắt đứt rồi, còn sợ ngươi làm gì?
Ngũ cốc và cỏ của ngươi có thể ăn một năm hoặc ba năm sao? Chỉ sợ nửa năm cũng không tới, nếu không có việc gì thì đi quấy rối ngươi một chút, ngươi không chết ai chết?
Chỉ là chúng tướng cũng không ngu xuẩn, Đường quốc sao có ý tốt như vậy?
“Như vậy thì tốt quá!”
"Quốc quân Đường quốc cũng coi như là vẫn nhớ ân trạch của Đại Ngụy ta."
Bắc Dương hầu mở miệng, nhưng hắn ta không có vẻ mừng rỡ, chỉ là lời nói tại tràng diện, bởi vì hắn ta biết đối phương nhất định sẽ ra điều kiện.
"Hầu gia nói rất đúng, Đường quốc vẫn luôn nhớ ân trạch Đại Ngụy."
"Có điều, quốc quân nguyện ý đầu hàng, có ba điều kiện, nếu Đại Ngụy đáp ứng, Đường quốc sẽ dốc hết toàn lực, trợ giúp Đại Ngụy, trấn áp ngoại tộc."
Sứ giả Đường quốc Từ Mậu nói như thế.
"Ba?"
"Nói ra nghe xem."
Bắc Dương hầu bình tĩnh hỏi.
"Thứ nhất, Đường quốc vẫn luôn được Đại Ngụy ban ân trạch, lại biết Đại Ngụy hiện giờ quốc khố không đủ, trong lòng có chút áy náy, cho nên không hy vọng Đại Ngụy viện trợ quá độ, tính toán thoát ly Đại Ngụy, sau này tự lực cánh sinh, nhưng Đường quốc vẫn là đồng minh trung thành của Đại Ngụy."
"Thứ hai, có điều nếu thật sự như vậy, Đường quốc khó có thể lập tức sinh tồn, vì muốn sinh tồn, mong Đại Ngụy trả lại sơn mạch Lâm Thu, sơn mạch Vân Vụ và sơn mạch Thiên Trạch cho Đường quốc, ba nơi này từ xưa đã là đất của Đường quốc, hiện giờ trả lại, cũng là chuyện hợp tình hợp lẽ."
"Thứ ba, nếu lần này viện trợ Đại Ngụy, Đường quốc tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực, dù có trả giá bằng máu, cũng phải để cho hai nước A Mộc Tháp và Đột Lương biết uy lực của Đại Ngụy, chỉ là sĩ khí của tướng sĩ Đường quốc sa sút, bởi vì thiên tai nhân họa, quốc khố trống rỗng, mong Đại Ngụy cho mượn mười vạn lượng bạc trước, thưởng cho ba quân, đề cao sĩ khí."
"Hầu gia, khẩn cầu Đại Ngụy ra tay tương trợ, Đường quốc của chúng ta nguyện dốc hết toàn lực trợ giúp Đại Ngụy."
Từ Mậu mở miệng, ba điều kiện, mỗi một điều kiện đều nham hiểm.
Thoát ly khỏi Đại Ngụy! Nói dễ nghe như vậy, cái gì tự lực cánh sinh, đơn giản chính là đủ lông đủ cánh rồi, không muốn bị Đại Ngụy quản lý mà thôi.
Còn có sơn mạch Lâm Thu, sơn mạch Vân Vụ, cùng với sơn mạch Thiên Trạch, rất giàu thiết thạch, sản vật này đối với vương triều Đại Ngụy mà nói ý nghĩa quá lớn, chiến đao, khôi giáp, toàn bộ đều dùng loại thiết thạch này chế tạo.
Lúc trước thu phục Đường quốc, chính là vì ba dãy núi này, giờ trả lại cho Đường quốc? Nói chuyện viển vông quá vậy?
Cái này còn đáng tiền hơn cả trăm vạn lượng bạc.
Điều cuối cùng còn nham hiểm hơn, đã đáp ứng hai điều đầu tiên, còn muốn viện trợ thêm mười vạn lượng bạc?
Mẹ nó sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?
Có mười vạn lượng bạc, ta tự mình thưởng ba quân không được sao?
Một người một ngàn lượng bạc, ngươi nhìn xem chín mươi vạn đại quân này có thể công thành hay không? Có thể liều mạng hay không?
Thật buồn cười.
Từ Mậu nói xong một lượt ba yêu cầu, làm cho sắc mặt tất cả tướng sĩ thay đổi ba lần.
"Nằm mơ!"
"Sơn mạch Lâm Thu từ xưa đã là của Đại Ngụy ta, khi nào trở thành đồ của Đường quốc các ngươi? Ngươi có còn mặt mũi không?”
"Muốn thoát ly Đại Ngụy thì thoát ly Đại Ngụy, cái gì tự lực cánh sinh? Tự lực cánh sinh con mẹ ngươi, thứ súc vật.”
"Mười vạn lượng bạc? Đường quốc các ngươi có xứng không?”
Chúng tướng nhịn không được chửi hét lên, thật sự là nhịn không được.
Mà Từ Mậu không có bất kỳ một chút tức giận nào, ngược lại vẫn cười tủm tỉm, ông ta đã sớm đoán được thái độ của mọi người.
Bởi vì ba điều kiện này, điều kiện nào Đại Ngụy đều có thể đáp ứng.
Nếu Đại Ngụy đáp ứng thì quá tốt rồi, kiếm lời khẩm.
"Xem ra, Đường quốc rõ ràng muốn đối địch với Đại Ngụy rồi."
Bắc Dương hầu ngồi trên ghế thái sư, hắn ta không tức giận, mà là lạnh nhạt mở miệng hỏi.
"Hầu gia nói đùa, Đường quốc làm sao có thể đối địch với Đại Ngụy đây? Chỉ là Đường quốc quả thật đã quá rách mướp tả tơi rồi, chỉ có thể như vậy, nếu hầu gia không đáp ứng, chúng ta cũng không có biện pháp.”
Người kia cũng không thèm để ý, lần này ông ta tới đây vốn dĩ cũng không phải là đàm phán, chỉ là vì chặn miệng Đại Ngụy mà thôi.
Đừng nói là ta không đầu hàng, chỉ là các ngươi không đáp ứng điều kiện của ta.
Làm như vậy là vì trấn an dân chúng Đường quốc, dù sao cũng là đồng tộc đồng tông, thật sự đánh nhau, chính là người nhà đánh người nhà, dân chúng cũng thấy không vui vẻ gì.
Cho nên vì bình ổn cơn giận của dân chúng, nhất định phải tới gặp mặt một lần.
Chờ Đại Ngụy xác định không đáp ứng, thì từ từ tính tiếp.
Đương nhiên đây chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, trên thực tế dân chúng Đường quốc cảm thấy khá vui vẻ với quyết định thoát ly lần này.