Chỉ cần thoát ly khỏi Đại Ngụy, như vậy toàn Đường quốc sẽ rất thoải mái, muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không cần phải bị người khác hạn chế, cái gì nộp thuế cống nạp? Dẹp sang một bên.
Hơn nữa ai không hy vọng quốc gia mình trở nên mạnh mẽ hơn?
Đường quốc cũng vậy.
Ai không hy vọng thoát ra khỏi Đại Ngụy, trở thành quốc gia của riêng mình?
Một đạo lý rất đơn giản.
"Tiễn khách!"
Bắc Dương hầu không phí lời, hai chữ đơn giản, đại diện cho thái độ của hắn ta.
Mà Từ Mậu cũng không tức giận, vẫn cười ha hả như trước, nghe được hai chữ tiễn khách, còn bái với Bắc Dương hầu một cái.
"Hầu gia, việc này không vội, nếu hầu gia nghĩ thông suốt, lúc nào cũng có thể phái người tìm ta."
Từ Mậu cười nói.
Ngay sau đó, ông ta quay lại và rời đi.
Chỉ là ngay tại lúc ông ta xoay người rời đi, một tràng âm thanh ầm ầm vang lên.
Là Bắc Dương hầu vỗ bàn, trực tiếp đập nát bàn chính.
Từ Mậu không xoay người lại, cũng không có sợ hãi, mà là thoải mái đi ra khỏi quân doanh, đợi ông ta sau khi đi ra khỏi quân doanh, mấy tiếng kia cũng truyền vào trong tai.
“Khinh người quá đáng!”
“Khinh người quá đáng!”
"Quốc quân Đường quốc! Ngươi sẽ hối hận!”
Là tiếng Bắc Dương hầu tức giận, tiếng giận dữ đè nén vô cùng.
Nghe được tiếng giận dữ này, Từ Mậu rất bình tĩnh, tất cả đều nằm trong dự liệu của ông ta.
Đổi lại là ai cũng sẽ tức giận.
Có điều Từ Mậu càng thêm hiểu được một chuyện, Đường quốc đã triệt để đắc tội Đại Ngụy, cho nên Đường quốc nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị vũ trang, nhỡ đâu Đại Ngụy không tấn công được A Mộc Tháp và Đột Lương.
Tập kết chín mươi vạn đại quân, công phạt Đường quốc, vậy thì phiền toái rồi.
Cho nên nhất định phải để Đường quốc triệt để chuẩn bị vũ trang cho tốt, cho nên các quốc gia chi viện cũng nhất định phải mau chóng gấp rút.
Ông ta có thể dự liệu được, Kỳ Lân quân Đại Ngụy sớm muộn gì cũng phải chính diện giao phong với Đường quốc.
Có điều chỉ cần các quốc gia viện trợ đến kịp thời, như vậy Đường quốc đứng ở thế bất bại.
Bởi vì Đường quốc có hai quốc môn.
Bên ngoài là phòng thành, mà bên trong mới là chủ thành, Kỳ Lân quân Đại Ngụy muốn vượt qua phòng thành là không có khả năng.
Mà nếu phái một bộ phận người chính diện, một bộ phận người vòng sau, cũng không gây được bất kỳ bất lợi gì, bởi vì trong chủ thành, có rất nhiều quân đội canh giữ.
Ba mươi vạn đại quân cũng khó có thể tấn công vào.
Đây chính là sự tự tin của Đường quốc!
Tổn thất?
Vậy thì sẽ tổn thất với các ngươi!
Trái lại ông ta muốn xem thử, Đại Ngụy đánh tan Đường quốc như thế nào.
Không lâu sau đó.
Từ Mậu rời đi.
Mà trong quân doanh.
Bắc Dương hầu tức giận, cũng trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Tướng sĩ trong đại doanh, toàn bộ rời đi.
Chỉ còn lại một mình hắn ta.
Mà Bắc Dương hầu cũng chậm rãi lấy ra ba phong thư Hứa Thanh Tiêu đưa tới.
Hắn ta mở lá thư thứ hai và nghiêm túc đọc.
Ba phong thư này, là Hứa Thanh Tiêu sai người đưa tới, trên phong thư đầu tiên viết.
Sau khi sứ giả Đường quốc đến, hãy mở phong thư thứ hai.
Sau khi mở lá thư thứ hai ra.
Khoảng nửa phút.
Thanh âm Bắc Dương hầu vang lên.
"Tam quân nghe lệnh, ba mươi vạn đại quân, ngày mai lại xung kích A Mộc Tháp quốc môn."
"Ba mươi vạn đại quân, đi ra ngoài Đường quốc quốc môn, tuyên chiến bất động."
"Còn lại ba mươi vạn đại quân, lưu lại mười vạn người trấn thủ đại doanh, còn lại hai mươi vạn đại quân, thăm dò xung kích Đột Lương quốc môn."
Đây là quân lệnh của Bắc Dương hầu!
Cũng là mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu.
Giờ khắc này, không chỉ là các tướng sĩ còn lại tò mò.
Bắc Dương hầu cũng rất tò mò.
Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc muốn làm như thế nào, trong vòng năm ngày chiếm được... Đường quốc!
Đúng rồi, nội dung của lá thư thứ hai viết rất rõ rồi mà.
Phải chiếm được Đường quốc!
Không phải A Mộc Tháp hay là Đột Lương quốc.
Mục tiêu của quân đoàn hai là Đường quốc!
Một quốc gia mạnh hơn cả Đột Lương và A Mộc Tháp
Chiếm nó trong vòng năm ngày.
Chẳng qua nhất định phải vào ngày thứ năm mới có thể mở ra phong thư thứ ba.
Hắn ta rất tò mò.
Vô cùng tò mò.
A Mộc Tháp và Đột Lương còn không công thành được, sao lại đi tấn công Đường quốc?
Chẳng lẽ Đường quốc sẽ tự mình đầu hàng?
Điều này càng không thể nào.
Nhưng dù có tò mò đến mấy, hắn ta chỉ có thể làm theo trước.
Và như thế.
Ngày hôm sau.
Đại quân lại xuất chinh.
Tám mươi vạn đại quân đội hùng hồn khí thế lần lượt đánh giết về ba quốc gia.
Có điều bên ngoài Đường quốc, ba mươi vạn đại quân lại không manh động, ngược lại cách xa mười dặm, cho Đường quốc cảm giác được sự áp bách và khẩn trương.
Nhưng hai quân đội lại không đối đầu.
Mà cùng lúc này.
Cũng vào lúc này Sứ giả Đường quốc cũng đã chạy tới Ti Long quốc.
Yêu cầu hỗ trợ!
Ti Long quốc.
Sức giả trăm nước đang thương thảo cuộc chiến ở nơi này.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân Hứa Thanh Tiêu giết hàng nên đã làm cho bọn họ hoàn toàn đoàn kết lại.
Tất cả các quốc gia dị tộc tổng cộng có một trăm bảy mươi quốc gia chính thức tuyên chiến với Đại Ngụy, sau đó ba mươi nước tục tục lui binh, trong một trăm bốn mươi nước còn lại, có một nửa đều là các tiểu quốc.
Đừng nói ba mươi vạn đại quân Đại Ngụy, coi như Đại Ngụy chỉ có ba vạn thiết kỵ thì cũng đủ để san bằng đám tiểu quốc, chẳng qua các nước nhỏ này cũng có tác dụng nhất định đó là bọn họ đang chiếm giữ vị trí địa lý vô cùng tốt.
Dựa vào mối liên hệ về địa lý mà họ có thể vận chuyển binh lương, còn có các tiểu quốc rất nổi bật với tài chăm ngựa, chúng đều là những chiến mã thượng đẳng, có một vài tiểu quốc lại rất mạnh về mặt chế tạo binh khí.
Mỗi nước đều có đặc trưng riêng.
Trải qua mấy ngày đêm thương thảo, sứ giả trăm nước cũng đã hoàn toàn xác định được cục diện trận chiến.
Dưới sự sắp xếp của Ti Long vương, tất cả đều trở nên rõ ràng và có thứ tự.
Đại điện hoàng cung.
Ti Long vương mang vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào sa bàn nói:
“Trận chiến này tuy nói là trận chiến của trăm nước nhưng trên thực tế thì chỉ đơn giản là qua bảy cửa ải mà thôi.
“Phàn quốc.”
“Đường quốc, A Mộc Tháp, Đột Lương.”
“Địa khu Tây Bắc.”
“Đây là ba cửa ải đầu tiên. Phàn quốc đã thua, chẳng qua là bọn họ vô dụng chứ không phải là không đánh lại, cửa thứ nhất này chúng ta thua vì lòng quân tan rã, thua bởi vì Đại Ngụy âm hiểm.”
“Nhưng cửa thứ hai kia thì hoàn toàn khác hẳn.”