Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 757 - Chương 757: Chín Mươi Vạn Đại Quân Mạnh Mẽ Tấn Công! Tử Chiến! Cuộc Chiến Phong Thần Của Hứa Thanh Tiêu! (2)

Chương 757: Chín Mươi Vạn Đại Quân Mạnh Mẽ Tấn Công! Tử Chiến! Cuộc Chiến Phong Thần Của Hứa Thanh Tiêu! (2)

“Về phần cửa thứ bảy! Nó phải đợi lúc Đại Ngụy công phá được rồi mới hiện ra, nói trước cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.”

Ti Long Vương nói với vẻ tự tin vô cùng.

Ông ta tin chắc rằng Đại Ngụy chỉ đi đến được cửa thứ năm thì sẽ hoàn toàn diệt vong, huống chi còn cửa thứ sáu nữa? Cho nên cửa thứ bảy cũng chẳng cần nói nữa, nói làm gì chứ?

Thậm chí Ti Long vương còn cho rằng đến cửa thứ hai, vấn đề Đường quốc kia không biết Đại Ngụy có giải quyết được không, nói gì đến tiếp theo đó?

Nhưng vào lúc này.

Một âm thang vang lên.

“Báo!”

“Vương thượng, sứ giả Đường quốc đến cầu kiến.”

Theo âm thanh kia vang lên, Ti Long vương lập tức mở miệng.

“Mời!”

Còn bên trong đại điện, sứ giả của các quốc gia khác cũng đồng loạt đứng dậy chờ sứ giả Đường quốc đến.

Đường quốc chính là nước chủ lực của cửa thứ hai, địa vị tất nhiên sẽ khác bọn họ. Mặc dù bọn họ đều là các nước phụ thuộc nhưng nước phụ thuộc thì cũng phân chia cao thấp, Đường quốc vốn là một trong mười nước mạnh nhất.

Đáng để được tôn trọng và đón tiếp tử tế.

Không bao lâu sau, sứ giả của Đường quốc tới, là Từ Mậu. Ông ta cưỡi yêu thú tọa kỵ thuận gió một đường đến đây, chạy bằng tốc độ nhanh nhất.

“Sứ giả Đường quốc Từ Mậu, bái kiến Ti Long vương.”

Từ Mậu đi vào đại điện rồi cúi đầu về hướng Ti Long vương, sau đó ông ta nhìn sứ giả các nước ở hai bên, mở miệng nói:

“Xin chào các vị đại nhân.”

Sau khi ông ta nói xong, các sứ giả cũng nhao nhao gật đầu cười cười, còn Ti Long vương thì gật đầu nói:

“Từ đại nhân, cô vương vừa mới nhắc đến Đường quốc các ngươi, không ngờ đến Từ đại nhân sẽ đến nhanh như vậy.”

“Từ đại nhân vội vàng như thế không biết là có chuyện gì?”

Ti Long vương hỏi.

“Ti Long vương!”

“Như ngài phỏng đoán, đệ nhị quân của Đại Ngụy này đã đi về phía Đường quốc ta cầu xin sự giúp đỡ, cho Đường quốc ta có cơ hội đầu hàng.”

“Hạ quan đã tự mình đi đến Kỳ Lân doanh một chuyến, cũng gặp được Xạ Dương hầu Đại Ngụy, hắn muốn bảo Đường quốc ta đầu hàng rồi phối hợp với bọn hắn, nội ứng ngoại hợp đánh A Mộc Tháp và Đột Lương.”

“Chẳng qua Đường quốc ta cũng đã khéo léo cự tuyệt rồi, bọn ta đưa ra ba yêu cầu mà Đại Ngụy chắc chắn không thể đồng ý được, đã hoàn toàn đắc tội với Đại Ngụy.”

“Binh bộ Thượng thư Đường quốc ta đã suy tư thâu đêm, cho rằng rất có thể đầu giáo Đại Ngụy sẽ nhắm vào Đường quốc bọn ta.”

“Cho nên bọn ta có nhu cầu cần viện trợ gấp.”

Từ Mậu mở miệng, lần này ông ta đến chủ yếu là để thỉnh cầu viện trợ.

Câu này vừa dứt, Ti Long vương liền gật đầu nói:

“Ừ, Đường quốc đã cự tuyệt lời chiêu an của Đại Ngụy thì đoán không chừng Đại Ngụy sẽ khai đao với Đường quốc.”

“Như vậy, Đường quốc, A Mộc Tháp còn có Đột Lương, sau lưng hết thảy có ba mươi hai nước, các người tập kết một nửa quốc lực hỗ trợ cho Đường quốc, ý các người thế nào?”

Ti Long vương nói.

Ông ta tập trung sức mạnh mười sáu nước đi viện trợ Đường quốc, đủ để chống cự lại Đại Ngụy.

Chỉ là sau khi ông ta nói xong câu này thì Từ Mậu lại lắc đầu nói:

“Không!”

“Ti Long vương, Đường quốc chúng ta chính là một nhánh của Đại Ngụy, chúng ta cự tuyệt Đại Ngụy cũng là đã hoàn toàn đắc tội Đại Ngụy.”

“Nếu như chỉ phái có nhiêu đó binh lực thì một khi Đại Ngụy thẹn quá hóa giận, đem chín mươi vạn đại quân đánh tới thì Đường quốc chắc chắn sẽ không có khả năng chống đỡ.”

“Ti Long vương, kế hoạch của ngài cũng tốt nhưng không qua được sĩ khí của Đại Ngụy đâu, một khi sĩ khí của Đường quốc ta bị đánh đến không còn thì có thể sẽ xảy ra chuyện giống như Phàn quốc vậy.”

“Cho nên Binh bộ Thượng thư Đường quốc ta hy vọng có được sự viện trợ của hai mươi lăm nước.”

Từ Mậu mở miệng. Quốc lực của mười sáu nước vẫn chưa đủ với họ, cần đến hai mươi lăm nước.

Nhưng câu này nói ra làm cho Ti Long vương không khỏi cau mày.

Ông ta thân là thống soái của trăm nước lần này, đối với mấy sứ giả cường quốc này tất nhiên sẽ có hơi khách khí một chút, dù sao thì cũng vì muốn tốt cho thế cục mà. Chờ sau khi đánh nhau xong, ông ta sẽ không thèm liếc nhìn thứ như Từ Mậu.

Nhưng sau khi nghe Từ Mậu nói ra như vậy thì Ti Long vương rất không vui.

Ba mươi quốc gia viện trợ cho Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương.

Theo lý thuyết thì hoàn toàn có thể chi viện ổn định nhưng vấn đề là nếu như toàn bộ tập trung hết ở Đường quốc? Lỡ như Đại Ngụy không đánh Đường quốc thì sao?

Nếu như bọn họ tập trung toàn bộ binh lực ở A Mộc Tháp và Đột Lương thì sao?

Đây cũng là một vấn đề.

Thấy Ti Long vương có hơi do dự, Từ Mậu tiếp tục mở miệng nói:

“Ti Long vương, Đại Ngụy nhất định sẽ khai đao với Đường quốc, trong ba nước, nếu chiếm A Mộc Tháp hay Đột Lương thì cũng chẳng có tác dụng gì quá lớn, dù sao thì tài nguyên của Đường quốc cũng vô cùng hùng hậu.”

“Nếu như bọn họ muốn chiếm A Mộc Tháp thì Đường quốc và Đột Lương sẽ áp chế họ từ hai bên trái phải.”

“Nếu như chiếm cứ Đột Lương trước vậy thì Đường quốc và A Mộc Tháp sẽ hình thành chiến trận hỗ trợ lẫn nhau, tất nhiên có thể kéo chậm bước chân của Đại Ngụy.”

“Mà nếu như Đường quốc thất thủ, chiếm cứ một nơi như vậy, không phải hạ quan cuồng vọng chứ chuyện A Mộc Tháp và Đột Lương trở thành vật trong bàn tay của họ chỉ còn là thời gian mà thôi.”

Từ Mậu cực kỳ tự tin.

Không phải ông ta xem thường A Mộc Tháp và Đột Lương mà ông ta cho rằng đối với trận chiến thứ hai thì Đường quốc có tầm quan trọng chiến lược.

Chín mươi vạn đại quân Đại Ngụy bây giờ đang hạ trại, nói một câu hơi khó nghe thì cuộc sống khi hạ trại ở ngoài chắc chắn là không như ý.

Còn có vấn đề lương thảo, không ngừng vận chuyển lương thảo có phải sẽ hao phí một lượng lớn hay không?

Từ phủ thành gần nhất của Đại Ngụy chuyển đến cũng phải hao phí sáu bảy thành, đưa tới một trăm vạn thạch lương thực thì chỉ còn lại bốn năm mươi vạn thạch, đối với Đại Ngụy mà nói, như vậy thật không có lời.

Phương châm chiến lược duy nhất khi Đại Ngụy tuyên chiến với trăm nước chính là lấy chiến dưỡng chiến.

Nhanh chóng đánh hạ một tòa thành, ăn hết lương thực của tòa thành đó, Đại Ngụy vẫn tiếp tục vận lương nhưng sẽ không cần phải vội vã như vậy.

Tạm thời cũng không thiếu lương thực.

Một khi không thiếu lương thảo hơn nữa lại có một tòa thành để phòng thủ, tình huống cứ kéo dài mãi như vậy thì hoàn toàn có thể triển khai chiến đấu lâu dài.

Nhưng mà như vậy vẫn chưa được xem là kéo chậm bước đi của Đại Ngụy.

Bởi vì người ta đâu có tổn thất đâu, mỗi người đều nỗ lực dùng mấy trăm hoặc là hơn mấy ngàn mạng đến quấy nhiễu ngươi, cắt đứt đường vận chuyển lương thảo tiếp theo của ngươi.

Xin hỏi, sao ngươi đánh được đây?

Đương nhiên ngươi cũng có thể cắt được đường chuyển lương của Đại Ngụy.

Nhưng vấn đề là ngươi có đánh thắng được Đại Ngụy sao?

Bình Luận (0)
Comment