Kỳ Lân quân là một trong năm đội quân lớn của Đại Ngụy, không chỉ về mặt số lượng thuộc hàng đầu thiên hạ mà thực lực của bọn họ cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nói thẳng thêm một chút.
Nếu như chính diện công kích thì binh lực của Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương ba nước cộng lại, chẳng cần đến ba mươi vạn Kỳ Lân quân.
Chỉ cần một vương hầu lãnh mười vạn binh công kích bảy tám lần là có thể diệt sạch toàn bộ binh lực của ba nước.
Đây chính là sức mạnh bên trong của Đại Ngụy!
Đây chính là lý do vì sao Đại Ngụy có thể trở thành một trong ba vương triều lớn.
Không có nguyên nhân nào khác, người ta ngầu vậy đấy.
Cho nên muốn chính diện đánh thắng Đại Ngụy thì nhất định là không được.
Nếu như có thể chính diện đánh thắng Đại Ngụy thì còn cần phải thủ thành chi nữa? Ăn no không có chuyện gì làm à?
Cho nên đối với Đường quốc mà nói, thế cục trước mắt rất đơn giản.
Bất kể như thế nào thì Đường quốc đều cần phải giữ vững trận doanh này.
Cho dù A Mộc Tháp và Đột Lương có bị đánh hạ cũng không cần sợ, có Đường quốc ở đây thì tất cả đều có hi vọng.
Nhưng nếu như Đường quốc không còn, A Mộc Tháp và Đột Lương cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.
Lời nói của Từ Mậu chẳng sai chút nào, nhưng nói ra thì lại khiến cho đám người không vui.
Nhất là sứ giả của A Mộc Tháp và Đột Lương, trong lòng bọn họ rất không thoải mái nhưng lại không thể dùng bất kỳ lý do nào để phản bác lại.
Bởi vì từ mặt chiến sự mà nói thì đúng là thủ Đường quốc sẽ tốt nhất, Đột Lương và A Mộc Tháp có thể từ bỏ cũng có thể chiến để chống đỡ một chút.
Nhưng không phản bác được không có nghĩa là không nói thêm vài câu.
Nhưng lỡ như Đường quốc không thủ được vậy thì phải làm sao bây giờ?
“Đúng rồi, Từ đại nhân à, có phải ngài hơi quá tự tin rồi không?”
Có giọng nói vang lên, là sứ giả của A Mộc Tháp.
‘Hừ!”
“Nếu như dựa theo kế sách của Đường quốc thì Đại Ngụy vốn chẳng thể nào công phá Đường quốc ta được.”
“Lần này Đại Ngụy phái ra ba vị vương hầu đến chiến, Đường quốc ta cũng có ba vị võ giả tứ phẩm, lại cộng thêm Đường quốc có nhiều lương thảo, còn có sự viện trợ của các quốc gia khác, về mặt binh mã cũng không yếu hơn Đại Ngụy.
“Giao phong chính diện thì có thể đánh không lại nhưng chiến thủ thành thì Đại Ngụy bọn họ làm sao đánh được.”
“Xem như Đại Ngụy lại xông đến chém giết, dùng cái giá lớn là sinh mệnh của chín mươi vạn đại quân đánh đến biên giới Đường quốc thì có Đường quốc ta cộng thêm quốc lực của hai mươi lăm nước, đồng lòng giết đến, tính ra cũng không phải là không đánh lại chín mươi vạn đại quân.”
“Đợi đến khi đại chiến, có sự phối hợp giữa A Mộc Tháp và Đột Lương từ bên ngoài đánh vào, hoàn toàn có thể tiêu diệt được Kỳ Lân quân Đại Ngụy.”
“Sau đó Đường quốc sẽ được nổi danh chỉ sau một trận chiến!”
“Đương nhiên hạ quan cũng càng thêm tin tưởng chính là Đại Ngụy chắc chắn sẽ không dám làm vậy, bọn họ sẽ chỉ phái một phần binh mã đi đến mà thôi.”
Lễ bộ thượng thư Từ Mậu của Đường quốc nói một cách cực kỳ tự tin.
Những lời này cũng làm cho đám người trầm mặc.
Bởi vì, Từ Mậu nói chẳng sai.
“Được!”
“Vậy thì mời hai mươi lăm nước viện trợ, Từ đại nhân, Đường quốc là cửa thứ hai, cho dù có thất bại thật thì có thể kéo dài được một tháng hay không?”
Ti Long vương cũng không băn khoăn do dự nữa.
Đường quốc đúng thật là thành vững như thành đồng nhưng bất kỳ chuyện gì cũng không thể nói quá tuyệt đối, giả thiết lỡ như thật sự thất bại, thì nhất định phải thủ vững được một tháng.
Nếu như kéo dài không được đến một tháng thì đến cửa thứ ba, có thể sẽ rất phiền toái.
“Xin Ti Long vương cứ yên tâm đi.”
“Vậy giờ hạ quan xin đi trước, các vị đại nhân, xin hãy bắt đầu chuẩn bị đi, chỉ sợ là hai ngày nữa sẽ phải chiến.”
Từ Mậu không nhiều lời. Nếu như đã nhận được câu trả lời chắc chắn vậy thì hắn còn phải trở về để báo cáo.
“Ừ.”
“Từ đại nhân đi thong thả.”
“Từ đại nhân đi đường cẩn thận nhé.”
Giọng của mọi người vang lên, bọn họ đưa mắt nhìn Từ Mậu rời đi.
Chỉ là ngay sau khi Từ Mậu rời đi, ánh mắt của mỗi người dần trở nên thay đổi.
Nhưng chẳng có ai nói ra miệng, ai nấy đều tự biết trong lòng.
Dù sao thì loại chuyện này sẽ rất đắc tội với người khác, Đường quốc vẫn chưa thất thủ, lỡ như thắng thật thì những lời bọn họ nói ở đây không chừng sẽ truyền đến tai Đường quốc, vô duyên vô cớ chuốc thêm thù hận.
“Được rồi, các vị cứ bố trí cứ điểm đi, sứ giả của ba mươi hai nước kia cũng phải nhanh chóng chuẩn bị, đừng để sai sót.”
Ti Long vương nói đến đây rồi quay người rời đi.
Ông ta rời khỏi Ti Long vương cung rồi đi đến bên trong một mật thất.
Bên trong mật thất lờ mờ, bước đi của Ti Long vương rất nhanh, ông ta đã đi đến trước mặt một thần bài.
Sau đó đốt cháy ba nén hương rồi làm đại lễ dập đầu, ngay tức khắc, có một giọng nói vang lên.
“Chuyện gì?”
Giọng nói già nua hỏi Ti Long vương có chuyện gì.
“Lão tổ tông.”
“Đệ nhị quân đã tập kết bên ngoài ba nước Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương, tất cả đều làm việc theo kế hoạch.”
Ti Long vương trả lời.
Âm thanh trong thần bài lại phát ra lần nữa.
“Đã đến Đường quốc rồi à?”
“Rất tốt, nếu như dựa theo sự sắp xếp của ta thì Đường quốc ít nhất có thể thủ vững được ba tháng.”
“Long Minh, ngươi làm việc không tệ, bây giờ ngươi là thống lĩnh của trăm nước, việc cần phải là chính là tiêu hao chiến lực của đôi bên.”
“Đợi đến khi Đại Ngụy chịu không được nữa thì bộ lạc mạnh nhất trăm nước sẽ là Ti Long nhất tộc chúng ta, đến lúc đó bất luận là vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên hay là Man tộc ở phương Bắc.”
“Đều sẽ dốc hết toàn lực để lôi kéo chúng ta, như vậy chúng ta sẽ thật sự có thể xưng vương ở mảnh đất này, cái gì mà mười nước hay không mười nước, vùng đất Mạc Bắc Tây Vực này, Ti Long ta sẽ xưng vương.”
Giọng của thần bài đầy sự chắc chắn và cũng đầy vẻ tự tin.
“Dạ, tất cả đều nhờ có lão tổ tông nhắc nhở.”
“Đúng rồi, lão tổ tông, Man tộc phương Bắc lúc nào mới có thể ra tay?”
Ti Long vương hỏi.
“Tạm thời bọn họ sẽ không ra tay, nếu như Bắc Man ra tay vậy thì không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.”
“Ta lại càng hy vọng bọn họ đừng ra tay.”
Thần bài đáp lại nói.
“Đã rõ, đúng rồi, lão tổ tông, nghe tình báo nói trong vòng năm ngày Hứa Thanh Tiêu sẽ đánh hạ được ba nước Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương, lão tổ tông, ngài có suy nghĩ như thế nào?”