Cửa thành đông đã bị phá vỡ, từng tiếng hô giết được vang lên. Dường như Kỳ Lân quân đã nhìn thấy hy vọng, không cần mạng mà xông vào trong, thấy địch là giết.
Trong vương cung A Mộc Tháp.
Khi chiến báo được truyền đến.
Vương của A Mộc Tháp trực tiếp đứng dậy hạ quân lệnh.
“Nói với Đường quốc và Đột Lương tập kết binh lực, bảo bọn họ đánh từ bên ngoài vào.”
Cánh tay A Mộc Tháp vương run rẩy nói.
Hai canh giờ đã công phá được quốc môn, không phải A Mộc Tháp không tốt mà là Kỳ Lân quân của Đại Ngụy quá hung ác.
Đám người này quá là hung ác.
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng thôi, năm mươi vạn đại quân mạnh mẽ tấn công, nếu như còn không mở được cửa thành vậy thì Đại Ngụy có tư cách gì mà xưng là thượng quốc trong các thượng quốc?”
Chỉ là, phá được quóc môn là thắng rồi sao?
Quốc quân Phàn quốc đầu hàng là do hắn vô năng! Là do hắn khiếp nhược!
Nhưng A Mộc Tháp vương ông ta sẽ không vô năng cũng không khiếp nhược.
Huống chi Đường quốc và Đột Lương sẽ viện trợ cho ông ta ngay lập tức.
Đúng là như vậy, sau khi quân tình được đưa xuống, thì trong chốc lát, Đường quốc và Đột Lương đã phái binh ngay lập tức, bọn họ vẫn luôn chú ý đến chiến trường, phát hiện Kỳ Lân quân đã phá quốc môn thì tất nhiên sẽ tập kết ngay lập tức, ba đánh một.
Một trận chém giết lập tức nổ ra.
Lần này là cứng đối cứng chém giết, quân ở hai bên cánh cũng lao vào cùng nhau chiến đấu.
Đường quốc phái ra ba mươi vạn binh lực tập sát từ bên phải, Đột Lương phái ra ba mươi vạn binh lực tập kích từ bên trái.
Còn bên trong A Mộc Tháp cũng chém giết rung trời, nhưng muốn thật sự đánh vào bên trong hoàng cung vẫn rất khó, ít nhất phải cần thời gian một ngày một đêm.
Dù sao cửa thành cũng đã mở, nhưng vấn đề là không thể nào cả năm mươi vạn quân cùng xông lên được đúng không?
Đa số chiến sĩ chờ ở bên ngoài, chỉ cần người bên trong chết thì sẽ có người tiến vào bổ sung.
Trận chiến này!
Bất luận là như thế nào thì Kỳ Lân quân cũng phải chịu số thương vong to lớn.
Nhưng ít nhất cũng đã đánh được biên giới.
Một canh giờ!
Hai canh giờ!
Tình hình chiến đấu cực kỳ ác liệt, mặc dù vẫn luôn giết vào phía trong nhưng Kỳ Lân quân cũng phải trả một cái giá thật lớn.
Đương nhiên A Mộc Tháp cũng bỏ ra một cái giá lớn.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Nhưng đột ngột vào lúc này, âm thanh này lại vang lên.
Đến giờ thu binh!
Bên trong quốc đô.
Tất cả quân sĩ Đại Ngụy đều có hơi kinh ngạc.
Đã đánh đến mức này rồi sao bây giờ lại thu binh?
Bọn họ thật sự có hơi kinh ngạc.
Nỗ lực bỏ ra một cái giá nặng nề như vậy để đánh vỡ biên giới, sao lại không một đường giết vào? Vì sao lại thu binh?
Sau một khắc, từng đạo âm thanh vang lên làm cho bọn họ hiểu rõ nguyên nhân vì sao thu binh.
“Hai quân trái phải không ngăn được, mau bỏ đi! Mau bỏ đi!”
“Quân cánh trái đã lui, nhanh rời đi, nếu không sẽ biến thành con chó bị nhốt vào ngục.”
“Rút lui! Rút lui!”
“Rút quân! Rút quân!”
Âm thanh của các tướng sĩ vang lên báo cho các tướng sĩ trong thành nhanh chóng rút lui.
Viện binh của hai nước Đường quốc và Đột Lương đã đến, hai cánh quân bảo vệ trái phải chẳng qua cũng chỉ ba mươi vạn, nhưng hai quân Đường quốc và Đột Lương lại có tổng cộng đến sáu mươi vạn, một khi thất thủ, vậy năm mươi vạn binh mã bọn họ sẽ bị chôn vùi toàn bộ ở đây.
Không ai gánh nổi trách nhiệm như vậy.
Giờ khắc này, Kỳ Lân quân bắt đầu điên cuồng rút lui. Trong lòng bọn họ đều thấy không cam lòng.
Cực kỳ không cam lòng!
Nhưng vẫn rút lui.
Thấy Kỳ Lân quân rút lui, các tướng sĩ A Mộc Tháp nhao nhao phấn chấn hô to, những tiếng sĩ nhục bắt đầu vang lên.
Đồng thời bọn họ lại trở về nơi cao, bắn tên bắn lén rồi khởi động máy bắn đá.
Lại hy sinh một cách vô ích.
Bọn họ càn rỡ đứng ở trên biên giới.
Lớn tiếng kêu gào châm chọc Kỳ Lân quân Đại Ngụy.
Mà trong vương cung A Mộc Tháp.
A Mộc Tháp vương cũng thở nhẹ ra một hơi thật dài.
Bởi vì nếu như tiếp tục đánh thêm thì chỉ sợ Kỳ Lân quân sẽ có thể giết vào hoàng cung.
Bất quá cũng may.
Viện trợ của Đường quốc và Đột Lương đến kịp.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt A Mộc Tháp vương lại âm trầm, đây chính là cảnh Đại Ngụy sẽ đánh vào Đường quốc mà bọn họ nói?
Quốc môn thất thủ, xém chút nữa ông ta đã chết luôn rồi.
Còn nói ba nước cùng nhau đối kháng?
Kết quả lại thành tự mình xui xẻo?
Sắc mặt ông ta âm trầm, chẳng qua tạm thời cũng không nói thêm gì, chờ sau khi dọn dẹp xong chiến trường thì ông ta nhất định phải đi tìm Đường vương lý luận một phen.
Mà cùng lúc đó.
Đại quân Kỳ Lân trở về quân doanh.
Vô số tiếng mắng vang lên.
Đám người không phục!
Không phục!
Quá là không phục!
Hy sinh nhiều huynh đệ như vậy, ai ngờ tới giờ lại thu binh?
Bọn họ tất nhiên là không phục.
Sĩ khí của quân sĩ đúng là đã giảm xuống.
Mặc cho là ai cũng có hơi ấm ức khó chịu.
Cứ như vậy, mãi cho đến đêm khuya.
Bên trong đại doanh.
Chiến báo vang lên.
Đại chiến lần này ba vạn người chiến tử, năm vạn người trọng thương.
Số lượng được giản lược báo lên.
Trong đại doanh, vẻ mặt các tướng sĩ đều âm trầm như nhau.
Xạ Dương hầu cũng mở phong thư thứ ba ra.
Bởi vì thời cơ đã chín muồi.
Sau khi mở phong thư thứ ba ra, Xạ Dương hầu chỉ nhìn lướt qua rồi cả người ngẩn ra tại chỗ.
Sau một khắc.
Quân lệnh vang lên.
“Ngày mai!”
“Tất cả các tướng sĩ của Kỳ Lân quân!”
“Tập kết A Mộc Tháp!”
“Phát động tổng tiến công!”
Giọng nói vang lên.
Tất cả toàn bộ các tướng sĩ trong quân doanh đều đứng dậy. Bọn họ nhìn về phía Xạ Dương hầu, ánh mắt tràn ngập sự không thể tin được.
Ngày mai muốn tổng tiến công?
Chuyện này…!
Không ai nghĩ tới vào lúc này lại muốn tổng tiến công?
Chuyện này thật sự là hơi có vấn đề.
Trước đó không phải là đã giết tới trong thành rồi hay sao.
Sau đó lại thu binh.
Bây giờ vừa mới trở về chưa kịp điều chỉnh và tĩnh dưỡng thì lại trực tiếp muốn phát động tổng tiến công. Nói thật thì đừng nói đến chuyện các tướng lĩnh có hơi đau đầu, mà hơn tám mươi vạn đại quân cũng rất thắc mắc.
Đã muốn công, vừa rồi hoàn toàn có thể công đánh thẳng vào mà.
Sao phải đợi đến ngày mai rồi mới đánh?
Đây không phải là ăn no không có chuyện gì làm à?
Các tướng sĩ có hơi không phục, nhưng đây là quân lệnh, bọn họ đã không thể nói gì thêm.
Cùng lúc đó.
Trong đại doanh.
Sau khi Xạ Dương hầu nói xong câu này, các tướng sĩ còn lại nhịn không được mở miệng nói:
“Tướng quân, nếu như ngày mai lại tổng tiến công, không chừng quân địch sẽ có đề phòng đấy.”
“Điều này hoàn toàn bất lợi đối với quân ta.”
Quảng Dương hầu mở miệng, ông ta thẳng thắn vạch ra tình huống trong chiến cuộc ngày mai, tổng tiến công thì nhất định là không được rồi, lúc này chỉ mới vừa xung phong một lần, bây giờ lại muốn lên lần nữa?
Quan trọng nhất là nếu như làm vậy thì nên đánh mạnh vào lần thứ nhất luôn chứ đâu cần đợi đến lần thứ hai.
Một lần xông lên đánh tan tành A Mộc Tháp, như vậy ít nhất còn có thêm được một tòa quốc đô, có thể từ từ đánh lâu dài.
Bây giờ ngươi đột nhiên thu binh cho nên quân tâm đã tán loạn, rồi sau đó lại muốn tổng tiến công, các tướng sĩ sao đồng ý được?