"Tướng quân, đúng là không thể tổng tiến công được, nếu như tổng tiến công thì đối với quân ta mà nói sẽ rất bất lợi.”
“Mong tướng quân nghĩ lại.”
Lâm Dương hầu cũng nói, ông ta cho rằng không thể tổng tiến công được, dù sao thì sĩ khí của các tướng sĩ cũng không cao, lại thêm chuyện người ta nhất định sẽ có lòng đề phòng.
Nhưng Xạ Dương hầu lại lắc đầu, ông ta bày thư của Hứa Thanh Tiêu lên bàn sau đó mở miệng nói: “Tự các ngươi nhìn đi, nếu như các ngươi cảm thấy có thể thuyết phục được Thủ Nhân thì tự các ngươi đi mà trả lời.”
Xạ Dương hầu nói thế.
Sau khi ông ta bày mấy lá thư ra bàn, các tướng sĩ không khỏi cùng lúc quay đầu sang.
Nội dung trên tờ giấy không nhiều, đại khái chính là ngài mai tổng tiến công A Mộc Tháp, tập hợp tất cả binh mã, không thủ đại doanh.
Chỉ thế thôi.
Đây chính là ba phong thư của Hứa Thanh Tiêu, phong thư thứ ba làm cho vẻ mặt Xạ Dương hầu biến sắc.
Bàn về tình hình cuộc chiến mà nói thì hôm nay đúng là không nên thu binh, hoàn toàn có thể dựa vào sĩ khí của Kỳ Lân quân để một kích giết tới đánh hạ A Mộc Tháp. Mặc dù quá trình rất khó khăn, cái giá phải trả cũng rất lớn.
Nhưng ít nhất thì cũng có một nơi để đặt chân, không cần lúc nào cũng phải lo lắng quân địch sẽ đánh lén.
Còn bây giờ đã thu binh.
Những nỗ lực và cái giá to lớn mà ngươi trả dường như đã hoàn toàn đổ sông đổ biển, đương nhiên là phải dạy dỗ A Mộc Tháp một trận nhớ đời.
Nhưng mà khi đối chiến, có ảnh hưởng gì?
Nếu như chỉ đánh được một quốc gia thì không có gì phải nói.
Nhưng ngươi đang đứng trước binh lính của ba quốc gia cùng với ba mươi hai nước chi viện đứng sau lưng họ.
Nếu như không thể một đường đánh xuống thì đối với bọn họ mà nói thật sự là bị thua thiệt quá nhiều, thiệt hại rất lớn.
Thật sự là hơi đau đầu.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu bảo mọi người nên tổng tiến công, thật sự là nghĩ mãi chẳng thông đến cùng hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Rốt cuộc là Thủ Nhân đang muốn làm gì đây?”
Quảng Dương hầu có phần bất lực chẳng còn cách nào khác. Nếu như đây là ý của Xạ Dương hầu thì ông ta còn có thể khuyên can, còn có thể ngăn cản.
Nhưng vấn đề là Hứa Thanh Tiêu ra lệnh, ông ta không thể khuyên.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đã được bổ nhiệm làm tổng chỉ huy, về cơ bản thì mệnh lệnh mà hắn ban ra ngươi chỉ có thể tuân theo, trừ phi ngươi còn có kế sách tốt hơn.
Nếu không, tại sao phải nghe lời ngươi?
Xạ Dương hầu trầm mặc không nói.
Cả cuộc chiến giờ đây đều phải nghe theo sự chỉ huy của Hứa Thanh Tiêu, coi như ông ta muốn đổi chiến thuật giữa chừng cũng không được nữa, bởi vì vốn dĩ ông ta chẳng có sắp xếp phương án chiến lược nào cả.
Hậu cần cũng không làm tốt.
Sĩ khí quân đội cũng không tốt luôn.
Bao gồm cả về mặt mưu kế nữa, đều nghĩ không ra.
Còn Hứa Thanh Tiêu bây giờ thì lại muốn để cho mọi người ngày mai phát động tổng tiến công, cái này ai mà chịu nổi?
Không đồng ý thì ngươi vi phạm quân lệnh.
Còn đồng ý thì chính ngươi cảm thấy không ổn.
Giờ khắc này, Xạ Dương hầu, Quảng Dương hầu, Lâm Dương hầu đều trở nên trầm mặc, cả đại doanh cũng hoàn toàn tĩnh mịch.
Nhưng cuối cùng, giọng của Xạ Dương hầu vẫn vang lên.
“Bản hầu đi hỏi Thủ Nhân một chút, hẳn là hắn sẽ không kích động như vậy đâu, có lẽ vẫn còn có chiêu ẩn giấu.”
Xạ Dương hầu thở dài, không phải ông ta không tin Hứa Thanh Tiêu mà là do Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không nói phương thức tác chiến cho ai biết cả, ngoài miệng thì lại bảo trong vòng năm ngày sẽ chắc chắn đánh hạ Đường quốc?
Sao mà đánh?
Đến cả A Mộc Tháp cũng không đánh nổi thì dựa vào cái gì mà chắc là đánh được Đường quốc?
Cho nên tất cả mọi người đều có hơi thắc mắc, định sẽ đi tìm Hứa Thanh Tiêu nói rõ một phen.
Nói chuyện bằng Thiên chỉ.
Mà cùng lúc đó.
Hoàng cung A Mộc Tháp.
Sứ giả của Đường quốc và Đột Lương đã đến.
A Mộc Tháp gặp phải cảnh ngộ đại chiến kịch liệt như vậy tất nhiên là cần phải gọi tới để thương lượng đối sách.
Đương nhiên nói thương lượng đối sách thật ra cũng chỉ là vấn đề về viện trợ mà thôi.
Trong vương cung.
Vương của A Mộc Tháp ngồi trên vương tọa, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía sứ giả Đường quốc và sứ giả Đột Lương nói:
“Trận chiến này A Mộc Tháp ta đã chết gần sáu vạn chiến sĩ, trọng thương không kể hết.”
“Đây chính là trận chiến thủ thành, nếu không phải hai cánh quân trái phải của Đại Ngụy lọt vào tập kích thì chỉ sợ là chưa đầy hai canh giờ, Kỳ Lân quân Đại Ngụy sẽ giết thẳng đến vương cung của bản vương.”
“Trước mắt, Kỳ Lân quân Đại Ngụy đang nhìn chằm chằm vào A Mộc Tháp ta, nếu như hai nước không viện trợ thêm thì ngày mai hoặc sau này, hoàng cung A Mộc Tháp sớm muộn gì cũng sẽ bị Kỳ Lân quân chiếm lĩnh.”
“Vì vậy cô vương hi vọng hai nước có thể tăng thêm viện binh, đến đây giúp đỡ A Mộc Tháp.”
A Mộc Tháp vương lên tiếng nói ra những suy nghĩ của mình.
Sứ giả Đột Lương cũng thẳng thắn nhìn về phía A Mộc Tháp vương nói:
“Mong vương thượng yên tâm, Đột Lương và A Mộc Tháp vốn liền một mạch, quốc quân đã đồng ý sẽ viện trợ bốn thành binh lực trợ giúp A Mộc Tháp qua cửa ải khó khăn.
Sứ giả tớ từ Đột Lương nói vậy. Câu trả lời của hắn làm cho A Mộc Tháp vương rất hài lòng đương nhiên ông ta cũng rõ nguyên nhân làm cho Đột Lương thoải mái như vậy chính là vì bây giờ Đột Lương chính là nước tiếp giáp bên cánh trái phía sau nước mình, nếu như A Mộc Tháp không còn nữa thì cũng rất phiền phức, nhất là về chuyện vận chuyển lương thảo kia.
Quan hệ của hai nước hoàn toàn có thể dùng từ môi hở răng lạnh để hình dung.
Nhưng sứ giả Đường quốc lại khẽ nhíu mày.
“Vương thượng, Đường quốc đồng ý viện trợ năm vạn đại quân, trợ giúp A Mộc Tháp vượt qua lúc khó khăn.”
Hắn ta nói vậy.
Đưa ra năm vạn binh mã chi viện.
Nhưng sau khi câu này vừa dứt thì A Mộc Tháp vương lập tức đứng lên, ánh mắt ông ta rét lạnh và đáng sợ nhìn về phía sứ giả Đường quốc:
“Năm vạn? Không phải bản vương xem thường Đường quốc các ngươi nhưng năm vạn binh mã của Đường quốc có thể đánh thắng được một vạn Kỳ Lân quân hay sao?”
“Đột Lương đồng ý viện trợ bốn thành còn Đường quốc vậy mà chỉ đồng ý viện trợ năm vạn? Ngươi không cảm thấy Đường quốc có hơi quá đáng rồi sao?”
“Chẳng lẽ nói, Đường quốc ngươi đang hy vọng A Mộc Tháp bị diệt sao?”
A Mộc Tháp vương thật sự là hơi phẫn nộ.
Mình ở đây cực cực khổ khổ chống giặc, ai ngờ Đường quốc lại keo kiệt như vậy?