Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 763 - Chương 763: Diệt Ba Nước Trong Một Ngày! Dị Tộc Làm Phản! Ba Nước Trợn Tròn Mắt! (2)

Chương 763: Diệt Ba Nước Trong Một Ngày! Dị Tộc Làm Phản! Ba Nước Trợn Tròn Mắt! (2)

Quốc quân của Phàn quốc không nỡ để binh sĩ và tướng lĩnh của quốc gia mình xông pha chiến đấu cho nên bị trăm nước ghét bỏ.

Ông ta khác, ông ta là vương, A Mộc Tháp vương, ông ta khinh thường làm chuyện như vậy, nhưng chỉ dựa vào thế lực của mình thì chắc chắn là sẽ không đánh lại Kỳ Lân quân Đại Ngụy.

Cho nên mới có nhu cầu viện trợ. Trận đại chiến này ông ta đã mất đi gần sáu vạn quân, đây là khái niệm gì cơ chứ?

Trận chiến thủ thành, hy sinh hết sáu vạn đại quân.

Nếu như không phải có Đột Lương và Đường quốc tấn công trái phải làm cho đệ nhị quân của Đại Ngụy hơi e ngại thì không chừng hôm nay A Mộc Tháp vô cùng có khả năng sẽ bị diệt quốc.

Ông ta đã trả một cái giá rất lớn để biểu lộ lòng tin của mình, kiên quyết rằng sẽ không bán đứng các nước đồng minh.

Nhưng mà thật sự là không ngờ đến, nước đồng minh này lại không giúp mình?

Thế này còn đánh cái khỉ gì nữa.

“Vương thượng, xin bớt giận.”

“Đường quốc thật sự không có ý này.”

“Chủ yếu là do quốc quân lo lắng rằng Đại Ngụy chỉ giả vờ muốn tập kích A Mộc Tháp nhưng trên thực tế thì sẽ tấn công Đường quốc bọn ta.

Sứ giả Đường quốc nói vậy.

Nhưng câu nói kia vừa dứt thì A Mộc Tháp vương liền nổi giận ngay lập tức.

“Giả vờ xung kích A Mộc Tháp?”

“Hy sinh máu tươi của mấy vạn chiến sĩ chỉ vì muốn diễn một vỡ kịch? Ngươi cảm thấy cô vương sẽ tin lời ngươi sao?”

Không phải A Mộc Tháp vương không tin Đường quốc mà là Kỳ Lân quân Đại Ngụy dùng mấy vạn sinh mệnh chỉ vì để diễn một tuồng kịch thôi sao?

Nếu như thật sự là như thế vậy thì tên Hứa Thanh Tiêu này cũng độc ác quá rồi.

“Vương thượng, binh bất yếm trá.”

Sứ giả đương quốc tiếp tục mở miệng.

Nhưng hắn còn đang muốn nói điều gì đó thì đã bị A Mộc Tháp vương trực tiếp cắt ngang.

“Ít nói nhảm với cô vương đi.”

“Cho dù Kỳ Lân quân Đại Ngụy có nghĩ như vậy thì thì muốn đi từ A Mộc Tháp đến Đường quốc cũng cần thời gian chứ hả?”

“Trong khoảng thời gian này, Đường quốc các ngươi hoàn toàn có thể nghĩ ra được biện pháp chống cự, không nói những cái khác, chỉ nói năng lực phòng ngự của Đường quốc.”

“Chín mươi vạn đại quân công trong mười ngày cũng chưa chắc có thể đánh hạ được Đường quốc.”

“Mà chín mươi vạn đại quân này chỉ cần một ngày là có thể đánh bại được A Mộc Tháp.”

“Một khi tiến vào trạng thái hăng máu gà lên rồi thì Kỳ Lân quân Đại Ngụy sẽ rất liều lĩnh, A Mộc Tháp vốn chẳng thể phòng được bao lâu, cái gì mà viện trợ hay không viện trợ, quốc gia cô bị diệt vong rồi, còn cần các người chi viện nữa sao?”

A Mộc Tháp vương gằng từng câu từng chữ.

Ông ta đã làm chuyện mà ông ta nên làm, không thể nào cứ để một mình ông ta nỗ lực mãi đúng không?

Nếu là như vậy, cho dù có kéo được chân Đại Ngụy thì sao nào, có thể như thế nào?

Đất nước ông ta diệt vong, mọi người tiết kiệm được hời to?

Xin lỗi nha, mặc dù cô vương anh dũng nhưng cũng không phải kẻ đần.

Đối mặt với sự mạnh mẽ của A Mộc Tháp vương, sứ giả Đường quốc còn đang nói thêm gì đó thì đột ngột có âm thanh chiến báo vang lên.

“Chiến báo!”

“Tin tức truyền đến từ Kỳ Lân quân Đại Ngụy, ngày mai hai mươi vạn đại quân sẽ bỏ chủ doanh tiến hành tổng tiến công với nước ta.”

Âm thanh này vừa vang lên.

Trong cung điện, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.

Nhất là A Mộc Tháp vương, ông ta nhìn về phía sứ giả Đường quốc giận dữ thét lên:

“Nghe thấy gì chưa?”

“Tám mươi vạn đại quân ngày mai sẽ tiến hành tổng tiến công cô vương.”

“Nếu như Đường quốc không đưa quân viện trợ thì cô vương sẽ rút hết tướng sĩ đi tức khắc, cùng lắm thì trốn đi thôi, để lại tất cả tài nguyên cho Kỳ Lân quân.”

“Đến lúc đó ta muốn xem xem là Đột Lương bị diệt trước hay là Đường quốc bị diệt trước.”

A Mộc Tháp vương đúng là không còn gì để nói nữa.

Đã đến lúc này rồi, nếu như Đường quốc còn không chịu chi viện vậy thì mọi người cùng nhau chết chùm đi.

Ông ta sẽ để quốc đô lại cho người ta, bao gồm cả những tòa thành thị khác, tự mình dẫn người đi trốn, mình bảo là đi đến viện trợ chắc người ta cũng sẽ vui vẻ, dù sao thì bây giờ ai nấy đều cảm thấy bất an.

Ai không hi vọng mình có đồng minh đâu?

Những lời nói này của A Mộc Tháp vương trên cơ bản chính là thông cáo cuối cùng, nếu như Đường quốc đồng ý thì mọi người còn có thể ngồi xuống bàn luận một chút, nhưng nếu như Đường quốc không đồng ý.

Chuyện đó cũng không thành vấn đề, lật bàn thôi, ai mà không dám.

Nghe thấy những câu nói kia của A Mộc Tháp vương, vẻ mặt sứ giả Đường quốc cũng hơi khó coi. Hắn ta suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng đáp lại một câu trả lời chắc chắn:

“Vương thượng, hạ quan sẽ trở về báo với quốc quân, bất luận là như thế nào thì cũng sẽ cố gắng tranh thủ được mười lăm vạn quân với nhà vua.”

Đây là quyền hạn tối cao của sứ giả, mười lăm vạn đại quân.

Nhưng A Mộc Tháp vương lại lắc đầu nói:

“Ba mươi vạn! Binh lực viện trợ của hai mươi lăm nước đều đang ở Đường quốc các ngươi, cô vương cần ba mươi vạn binh mã, ít nhất sẽ đóng giữ được năm ngày! Sau năm ngày, ba mươi vạn đại quân muốn rút lui cũng được!”

A Mộc Tháp vương cũng rất hung ác, thẳng thừng muốn đến ba mươi vạn, bằng với năm thành binh lực của Đường quốc.

“Vương thượng!”

Sứ giả Đường quốc tiếp tục mở miệng, đáng tiếng rằng A Mộc Tháp vương lại trực tiếp phất tay nói:

“Đừng ở đây nhiều lời, cứ như vậy đi, ba mươi vạn, nếu như trước giờ sửu ngày mai Đường quốc không đem quân viện trợ đến vậy thì cô vương có thể cam đoan, Kỳ Lân quân Đại Ngụy không cần công cũng có thể lấy được thành.”

A Mộc Tháp vương rất thẳng thắn, thái độ cũng rất kiên quyết.

Không cần bọn họ nói nhảm nhiều như vậy.

Ba mươi vạn đại quân, không cho thì đi ngay, dù sao thì trời sập cũng có người cao chống đỡ, nếu như Đường quốc cảm thấy mình có bản lĩnh kia vậy thì cứ đến đi.

“Xin đợi hạ quan về hỏi lại!”

Sứ giả Đường quốc đã nhìn ra A Mộc Tháp vương nói vậy đã là chuyện chắc chắn phải làm.

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được thở dài một hơi nhưng ngẫm lại cũng không thể nói thêm gì, trực tiếp cáo lui.

Sau khi sứ giả Đường quốc rời đi, A Mộc Tháp vương không nhịn được lạnh giọng mắng:

“Người Trung Nguyên chẳng ai tốt cả, đợi đến khi Man tộc ra sân thì các người chắc chắn sẽ bị giẫm dưới chân bọn họ.”

Hiển nhiên ông ta thật sự đã rất tức giận rồi, đối với nước đồng minh này, ông ta đã sinh ra cảm giác chán ghét vô cùng.

Chẳng qua ông ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao thời gian của Đường quốc cũng dư dả, còn đến năm canh giờ.

Nếu như không được thì ông ta nhất định sẽ nói được làm được.

Bình Luận (0)
Comment