Mà cùng lúc đó.
Vương triều Đại Ngụy.
Bên trong Văn Hoa điện.
Từng đợt chiến báo vang lên đã dẫn đến cảnh Văn Hoa điện ngày càng tĩnh mịch.
“Chiến báo của đệ nhị quân Đại Ngụy, năm mươi vạn đại quân tổng tiến công quốc đô A Mộc Tháp, đã phá thành! Nhưng hai cánh quân trái phải lại bị Đường quốc và Đột Lương chặn đánh cho nên bây giờ đã thu binh.”
“Trận chiến này, chiến tử ba vạn, trọng thương năm vạn.”
Khi những tin tức này xuất hiện, bêm trong đại điện dường như không hề phát ra một âm thanh nào.
Chiến tử ba vạn.
Trọng thương năm vạn.
Đây là cái giá lớn đến thế nào chứ?
Nếu lại đánh thêm mấy chuyến nữa vậy thì chắc Kỳ Lân quân sẽ bị đánh cho chết hết.
Mặc dù biết chiến tranh tàn khốc nhưng sau khi nghe thấy ba vạn tướng sĩ chiến tử thì trong lòng mọi người vẫn không tránh được cảm thấy đau lòng và bi thương.
Ba vạn đó, ba vạn người đang sống sờ sờ.
Trong lúc nhất thời, chín vị quốc công, hơn mười vị liệt hầu bao gồm của Binh bộ Thượng thư đều đi đến quanh sa bàn, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu cuộc chiến này.
Nếu như còn không nghĩ ra cách gì đó thì đối với Đại Ngụy mà nói, đây chính là một sự bất lợi.
Nhưng vào lúc này, tin chiến báo thứ hai lại vang lên:
“Báo!”
“Xạ Dương hầu xin chỉ thị, ngày mai có phải là sẽ tập kết hết tất cả các tướng sĩ tổng tiến công quốc đô A Mộc Tháp hay không.”
Âm thanh lại vang lên.
Trong đại điện, đám người lại trầm mặc một lần nữa.
Mà giọng của Hứa Thanh Tiêu cũng vang lên ngay sau đó:
“Phải!”
Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu hạ mệnh lệnh tổng tiến công, mọi người đều rất kinh ngạc.
Mấy người liệt hầu cũng ngay lập tức nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu, đã từng tổng tiến công một lần rồi, chưa thể nắm chắc được thì không nên tiếp tục tổng tiến công nữa.
Bằng không mà nói, thế cục quân ta sẽ cực kỳ bất lợi.
Về phía hậu cần đại doanh thì chẳng có thứ gì được chuẩn bị đầy đủ cả, lỡ như thất bại hoặc là bị kìm chân vậy thì chín mươi vạn đại quân sẽ gặp phải phiền toái.
Chỉ là khi giọng của các vị liệt hầu vừa dứt.
Ánh mắt An Quốc công nhìn chằm chằm về phía Đường quốc, ông ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Thủ Nhân, ngươi muốn giả vờ tiến công A Mộc Tháp nhưng thật ra là đi đánh Đường quốc có đúng không?”
An Quốc công không hổ là quốc công đứng đầu, chỉ cần liếc mắt thôi cũng đã nhìn thấu được suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu.
Nghe nói như vậy, lúc này đám người mở thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ thật sự sợ Hứa Thanh Tiêu chỉ vì giành lại chút mặt mũi mà để chín mươi vạn đại quân xông lên.
Đương nhiên bây giờ đã không còn là chín mươi vạn đại quân nữa rồi, tính toán lại thì cũng còn khoảng tám mươi vạn đại quân thôi.
Câu hỏi này của An quốc công làm cho đám người đều đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm cũng lên tiếng ngay sau đó.
“Kế này không tệ, nhưng vấn đề là biên giới Đường quốc còn khó đánh hơn biên giới A Mộc Tháp nữa, cho dù là tập kích thì chỉ sợ cũng sẽ là một trận ác chiến.”
Chu Nghiêm ngay lập tức đưa ra đánh giá về vấn đề của cuộc chiến này.
Tập kích Đường quốc, rất khá, ý nghĩ và kế hoạch cũng không tệ.
Nhưng vấn đề là Đường quốc cũng không kém, cho dù đột nhiên tập kích thì ý nghĩa mang lại cũng không lớn lắm.
Chỉ một biên giới thôi ít nhất cũng cần phải đánh ba ngày.
Trong ba ngày này sẽ xảy ra những chuyện gì?
Ngày đầu tiên đúng là Đường quốc sẽ có hơi luống cuống tay chân một chút, nhưng chiến thủ thành mà, kiên trì một ngày hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng binh lực cũng sẽ bị hao hụt rất nhiều.
Mà Đột Lương và A Mộc Tháp cũng sẽ phái binh đến tiếp viện ngay lập tức, Kỳ Lân quân Đại Ngụy sẽ lâm vào cảnh địch vây bốn phía.
Ngày thứ hai, một khi chiến cục nổ ra thì ngay tức khắc, các quốc gia sẽ bổ sung chiến sĩ không ngừng đến đó viện trợ, Đường quốc có chết một ngàn người thì bọn họ cũng sẽ bù vào một ngàn người.
Còn Đại Ngụy chết một ngàn người thì không thể nào lại phái thêm một ngàn người đến được nữa.
Bởi vì không có người dự khuyết để bù vào, thậm chí đến lúc người ta nhổ đại bản doanh của ngươi lên thì ngươi sẽ không còn nơi để nghĩ ngơi tĩnh dưỡng.
Cho nên Chu Nghiêm không tán đồng chiến thuật tác chiến này.
“Thủ Nhân, ngươi còn có kế hoạch khác đúng không?”
An Quốc công cũng nghĩ đến điều này nhưng ông ngay lập tức nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, hỏi vậy:
“Ừ.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Sau đó hắn hít sâu một hơi rồi mở miệng nói:
“Tất cả đều phải giám sát Đường quốc, xem thử xem có đúng là Đường quốc mang binh chi viện cho A Mộc Tháp hay không.”
“Bảo Xạ Dương hầu dùng thiên chỉ nhanh chóng báo lại, không thể kéo dài.”
“Lại thám thính xem viện binh của Đường quốc có đến đông đủ hay không? Cũng báo với Xạ Dương hầu lập tức báo lại ngay.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói vậy.
“Tuân lệnh!”
Người kia lập tức mở miệng. sSu khi đợi người mang tin tức rời đi, Hứa Thanh Tiêu nhìn phía mọi người nói:
“Các vị!”
“Không phải Hứa mỗ muốn đánh nghi binh A Mộc Tháp!”
“Kế sách của Hứa mỗ chính là trong vòng một ngày diệt được ba nước!”
“Chỉ là những chuyện có liên quan trong đó, thứ cho Hứa mỗ không thể nói thẳng, ngày mai đến giờ tuất, chờ chiến báo là được rồi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, giọng điệu hắn đầy vẻ tự tin, ánh mắt khóa chặt vào Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương.
Không phải hắn muốn giả vờ đi công kích A Mộc Tháp và mà hắn muốn diệt luôn ba nước trong vòng một ngày, thêm một hai canh giờ cũng không được.
Quả nhiên trước sự tự tin của Hứa Thanh Tiêu, đám người cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.
Biết Hứa Thanh Tiêu mạnh, cũng biết Hứa Thanh Tiêu có tài hoa hơn người, nhưng họ lại thật sự không tin nổi Hứa Thanh Tiêu thế mà lại tự tin như vậy.
Diệt ba nước trong vòng một ngày?
Sao ngươi diệt được?
Bây giờ chỉ mình A Mộc Tháp ngươi cũng không đánh được, còn nói muốn diệt ba nước? Đây không phải là nói năng ngông cuồng nữa mà đây chính là chuyện hoang đường đó biết không?
Nhưng mà khi câu nói này toát ra từ miệng Hứa Thanh Tiêu thì không hiểu sao đám người lại cảm thấy tin tưởng.
“Thủ Nhân!”
“Bất luận là như thế nào thì lão phu cũng sẽ ủng hộ ngươi.”
“Ừ, bọn ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.”
“Nếu như ngươi đã tự tin như vậy vậy thì lão phu cũng không nói nhiều nữa.”
Đám người không nói thêm nữa, bọn họ lẳng lặng chờ đợi kết quả. Hứa Thanh Tiêu đều đã nói đến như vậy rồi, ngươi còn muốn nói gì thêm nữa?
Cứ như vậy.
Sau bốn canh giờ.
Đã đến giờ hợi.
Một trang thiên chỉ xuất hiện trong tay Hứa Thanh Tiêu, là tình báo do Xạ Dương hầu truyền tới.