“Bẩm, viện trợ ba mươi lăm vạn của Đường quốc đã đến quốc đô A Mộc Tháp.”
“Bên trong Đường quốc, viện binh hai mươi nước đều đông đủ.”
“Mong chủ soái hạ lệnh!”
Đây là tình báo cuộc chiến do Xạ Dương hầu truyền đến.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp viết ra kế hoạch mà mình.
“Phái bốn mươi vạn đại quân thủ ở ngoài A Mộc Tháp ba mươi dặm, đứng dàn trải ra, tạo hiện tượng giả, còn bốn mươi lăm vạn đại quân còn lại thì lấy vải trắng quấn lên cánh tay trái, mai phục ở ngoài ba mươi dặm biên giới Đường quốc, vào giờ mão năm khắc, toàn quân giết vào Đường quốc.”
“Bốn mươi vạn đại quân ngoài A Mộc Tháp, Lâm Dương hầu và Quảng Dương hầu tự mình dẫn mỗi đội hai mươi vạn quân giết vào quốc đô A Mộc Tháp và quốc đô Đột Lương, giờ mão năm khắc, giết vào địch quốc, giương cao quốc uy Đại Ngụy ta, thể hiện sự uy mãnh của Kỳ Lân quân Đại Ngụy ta.”
“Nhớ kỹ, những người quấn vải trên người không giết, còn lại, giết không cần hỏi.”
Đốt tình báo thiên chỉ.
Sau một khắc.
Bên trong đại doanh đệ nhị quân xa tận chân trời.
Sau khi Xạ Dương hầu nhận được thiên chỉ của Hứa Thanh Tiêu thì liền cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Cực kỳ kỳ lạ.
Ba mươi vạn đại quân cách ngoài A Mộc Tháp ba mươi dặm, tạo hiện tượng giả tiến công Đường quốc.
Loại chiến thuật này thì hắn hiểu được.
Nhưng vấn đề là chiến thuật này vốn vô dụng mà. Bốn mươi vạn đại quân nhất định không mở được biên giới Đường quốc.
Về phần bốn mươi vạn đại quân do Quảng Dương hầu và Lâm Dương hầu mỗi người lãnh hai mươi vạn binh, công phá A Mộc Tháp và biên giới Đột Lương?
Đây lại càng là chuyện không thể nào.
Hôm qua dùng năm mươi vạn mới mở được biên giới, hôm nay hai mươi vạn làm sao mà đánh?
Hơn nữa binh mã viện trợ của Đường quốc là ba mươi vạn, vậy lại càng khó đánh.
Điều làm cho hắn cảm thấy lạ lùng nhất chính là tại sao lại cần quấn vải trắng?
Chờ đã!
Trong nháy mắt này, Xạ Dương hầu bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn đột nhiên sững sờ ngay ngẩn cả người.
Hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Tả tướng quân, Hữu tướng quân, đến đây nhanh!”
Ngay sau đó, giọng Xạ Dương hầu có hơi run rẩy nói.
Ngay lập tức, Quảng Dương hầu và Lâm Dương hầu cũng vào trong, vẻ mặt bọn họ tò mò nhìn Xạ Dương hầu, ánh mắt đồng thời cũng rơi vào trên thiên chỉ.
Chỉ trong tích tắc, Quảng Dương hầu không nhịn được cau mày nói:
“Chuyện này sao có thể được!”
“Hai mươi vạn sao có thể đánh hạ biên giới!”
Đây là phản ức đầu tiên của Quảng Dương hầu.
Còn Lâm Dương hầu, sau khi nhìn vẻ mặt của Xạ Dương hầu, đột nhiên dường như ông ta cũng nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Dường như ông ta đang nghĩ đến cái gì đó.
Mà lúc này, Xạ Dương hầu nuốt một ngụm nước bọt nói:
“Cuối cùng ta cũng biết Thủ Nhân đang làm cái gì!”
“Trận chiến này, nếu như thật sự có thể thành thì Thủ Nhân cũng sắp được phong thần rồi.”
Xạ Dương hầu có một loại cảm giác tê dại cả da đầu.
Thật là, hắn tòng quân nhiều năm như vậy, đánh qua nhiều trận như vậy, từ trước tới nay chưa từng thấy qua người nào có tâm tư giống như vậy.
Đánh trận chỉ cần mấy nhân tố đơn giản.
Binh lực! Lương thảo! Công thủ! Mưu kế!
Trong đó, ba cái đầu tiên là quan trọng nhất. Mà thứ như mưu kế, nhất định phải có được một lượng binh lực nhất định thì mới có thể vận dụng mưu kế.
Nếu không, cho ngươi một ngàn thiết kỵ đối mặt với mười vạn đại quân, ngươi đánh được không?
Giống như bây giờ vậy, trong tình huống binh lực của đôi bên không kém nhau lắm, trận đánh sẽ cực kỳ quyết liệt.
Thậm chí Kỳ Lân quân Đại Ngụy còn gặp phải trắc trở đủ điều, đừng nói là năm ngày diệt quốc, coi như có năm mươi ngày thì đoán chừng cũng không thể diệt nổi một thành.
Nhưng mưu kế của Hứa Thanh Tiêu làm cho hắn cảm thấy thật sự sợ hãi và cũng cực kỳ kinh ngạc.
“May mà Thủ Nhân là con dân của Đại Ngụy chúng ta, nếu không, người như vậy mà đối địch với Đại Ngụy, chỉ sợ...”
Lâm Dương hầu cũng dần hiểu rõ kế hoạch của Hứa Thanh Tiêu.
Duy chỉ có mình Quảng Dương hầu có hơi buồn bực.
“Các người nói cái gì vậy chứ? Sao ta nghe chẳng hiểu câu nào cả?”
Hắn thật sự có hơi không hiểu.
“Không có việc gì đâu, Quảng Dương hầu, ngươi nhớ cho kỹ, giờ mão vừa đến thì mặc kệ có xảy ra chuyện gì cũng phải phi thẳng đến biên giới Đột Lương, nhớ rõ là mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì cũng phải một đường giết đến, bất luận là có chuyện gì đi nữa, ngươi nhớ rõ chưa hả.”
“Truyền lệnh xuống, người quấn vải trắng trên cánh tay không được giết, người không có vải trắng, tất cả giết không tha, biết chưa?”
Xạ Dương hầu không có thời gian để giải thích với hắn ta, hắn lập tức đi ra ngoài gọi chúng tướng đến, sau khi chuyện này được truyền ban xuống thì tất cả các tướng sĩ đều phải làm tốt.
Bằng không mà nói, lỡ ngộ sát người một nhà thì phiền to rồi.
Giờ tỵ năm khắc.
Trong quân doanh đại quân thứ hai, toàn bộ tất cả lều vải màu trắng đều bị hủy, bị xé ra thành từng tấm vải trắng rồi quấn trên cánh tay.
Sau giờ mão, tất cả mọi người đều biết rằng đây sẽ là một trận chiến lớn, trong lòng ai cũng cảm thấy có hơi căng thẳng.
Nhưng bọn họ không sợ chém giết trên chiến trường, điều làm cho bọn họ phiền muộn chính là đã lâu rồi mà còn chưa có cách nào đánh hạ một tòa thành, cứ uổng mạng không công như vậy, sao bọn họ có thể không tức giận cho được?
Chết vô ích thì không ai đồng ý cả, chết dưới đao của kẻ địch là do mình tài nghệ không bằng người, bọn họ không còn lời nào để nói.
Vì vậy, trong Kỳ Lân quân đã sinh ra oán khí, nhưng loại oán khí này tạm thời còn chưa bộc phát, nếu như đánh lâu như vậy mà mãi không xong vậy thì đoán chừng sẽ làm giảm nhuệ khí.
Giờ sửu hai khắc.
Bốn mươi vạn đại quân đã xuất hiện ở ngoài năm mươi dặm biên giới A Mộc Tháp, bốn mươi vạn đại quân chiếm liên tiếp mấy ngọn núi, lít nha lít nhít, nhìn qua giống như che cả bầu trời.
Thám tử A Mộc Tháp đã rõ ràng hết thảy từ lâu, chạy về báo cáo ngay lập tức.
Mà trong bóng tối, bốn mươi vạn đại quân lại đang yên lặng đánh về phía Đường quốc.
Kỳ Lân quân có hơi tò mò, không biết vì sao lại phải tiến về Đường quốc, nhưng toàn bộ đại quân đều yên tĩnh cực kỳ, mặc dù trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng không có ai hỏi han gì.
Chiến tranh loại này không đến phiên một tên lính quèn đến bàn tán.
Giờ mão hai khắc.
Toàn bộ bốn mươi vạn đại quân đã tập kết.
Đại quân chậm rãi ép gần về phía trước.
Giờ mão ba khắc.
Cách quốc đô Đường quốc chỉ còn hai mươi lăm dặm.