Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 766 - Chương 766: Diệt Ba Nước Trong Một Ngày! Dị Tộc Làm Phản! Ba Nước Trợn Tròn Mắt! (5)

Chương 766: Diệt Ba Nước Trong Một Ngày! Dị Tộc Làm Phản! Ba Nước Trợn Tròn Mắt! (5)

Giờ mão bốn khắc.

Khoẳng cách với quốc đô chỉ còn có hai mươi dặm.

Giờ mão năm khắc.

Khoảng cách với quốc đô Đường quốc chỉ còn có mười lăm dặm.

Giờ khắc này.

Âm thanh trống trận bỗng nhiên vang lên, Xạ Dương hầu cưỡi trên một con chiến mã hung hãn, chỉ kiếm về phía quốc đô Đường quốc rống to:

“Toàn quân nghe lệnh!”

“Giết!”

Tiếng rống như sấm, truyền khắp bốn mươi vạn đại quân.

Cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, bốn mươi vạn đại quân đã không còn lo lắng gì nữa, đánh thẳng tới quốc đô Đường quốc.

Mà vào giờ khắc này.

Trên tường thành quốc đô Đường quốc, ba vạn cung tiễn thủ đã sớm chờ đợi hồi lâu.

Không ít thùng dầu cỡ lớn và máy bắn đá cũng đã đợi sẵn.

Dường như tướng lĩnh Đường quốc đã biết Đại Ngụy sẽ sang tập kích từ sớm.

Trên thực tế, khi Kỳ Lân quân Đại Ngụy xuất hiện thì bên trong vương cung Đường quốc đã nhận được tin báo.

Trong vương cung.

Đường vương đang ngồi trong đại điện, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt và coi thường.

Binh bộ Thượng thư Lâm Thu lại còn cất tiếng cười to:

“Thần còn tưởng rằng tên Hứa Thanh Tiêu kia có bản lĩnh cỡ nào? Thì ra chỉ như vậy? Muốn tập kích Đường quốc? Xem Đường quốc như Phàn quốc à? Thật là quá buồn cười!”

Binh bộ Thượng thư châm chọc Hứa Thanh Tiêu.

Còn thân vương Đường quốc cũng mở miệng nối theo.

“Lâm Thượng thư quả là thông minh, đã đoán được nhất cử nhất động của Đại Ngụy từ sớm, nếu như dựa theo ý của Lâm Thượng thư thì trận chiến này ít nhất có thể diệt được hai mươi vạn quân địch đó!”

Thân vương Đường quốc nói thế, vẻ mặt cũng tràn ngập nụ cười.

“Thân vương quá khen, chỉ đối phó một tên Hứa Thanh Tiêu mà thôi, chưa xem là thông minh được.”

“Hạ quan đã bố trí mười vạn đại quân ở hai cánh trên chiến trường, chỉ cần Kỳ Lân quân Đại Ngụy rút lui thì mười vạn đại quân này sẽ đánh chó rơi xuống nước.”

“Đại Ngụy à Đại Ngụy, bọn chúng quả nhiên là ngu xuẩn, để cho một tên thư sinh đến chỉ huy chiến trường.”

“Tên Hứa Thanh Tiêu này nghĩ Đường quốc ta quá yếu, chỉ là ngoại thành thôi muốn đánh vào thì ít nhất cũng cần có năm ngày, hơn nữa còn không chắc nữa.”

“Nhóc con không biết suy nghĩ, còn vạn cổ đại tài? Vạn cổ xuẩn tài thì còn tạm được.”

Binh bộ Thượng thư Lâm Thu vô cùng tự tin nói.

Mà trên dưới đại điện lại không nhịn được mà cười to, trào phúng Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng một khắc này.

Một âm thanh bỗng vang lên.

“Báo!”

“Không xong!”

“Cửa thành đã vỡ!”

“Kỳ Lân quân Đại Ngụy đã giết vào bên trong ngoại thành?”

Theo sự vang lên của âm thanh này, trong nháy mắt, bên trong đại điện trở nên yên lặng như chết.

Yên lặng!

Yên lặng!

Yên lặng!

Yên lăng như chết.

Quốc quân Đường quốc lại càng trừng to mắt nhìn, đứng dậy ngay lập tức nhưng lại không biết nói gì.

“Báo cáo sai quân tình! Ngươi đang báo sai quân tình!”

“Lẽ ra Kỳ Lân quân Đại Ngụy còn chưa tới được dưới cửa ngoại thành, ba vạn cung tiễn thủ, một trăm năm mươi máy bắn đám còn có các loại chiến khí và dầu hỏa, chẳng lẽ đến một canh giờ cũng không cản được?”

Lâm Thu phát ra tiếng gầm gừ, cho rằng đối phương đã báo sai quân tình.

Đây là chuyện không có khả năng.

Hoàn toàn không có khả năng mà.

Ba vạn cung tiễn thủ trên tường thành, cho dù hơi mười hơi thở mới bắn một tên thì cũng đủ để gây trở ngại cho tiến trình của Kỳ Lân quân Đại Ngụy, sao lại đánh đến cửa thành rồi, đây không phải là đang nói đùa hay sao?

“Thượng thư đại nhân!”

“Thuộc hạ không báo sai quân tình mà.”

“Là viện quân, trong hai mươi lăm nước, viện quân của A Tộc, Trương quốc, Bằng tộc, Ngói Tây tộc và Xích Long tộc giỏi về kỵ xạ làm phản, ba vạn cung tiễn thủ lâm trận phản chiến.”

“Tất cả các cửa thành trong ngoài đều mở rộng, quân ta đang bị tàn sát, Kỳ Lân quân Đại Ngụy đã giết đến, vốn là không thể ngăn cản được mà.”

Giọng người kia run rẩy, nói rõ nguyên nhân căn bản.

“Làm phản!”

“Vì sao bọn họ làm phải?”

“Vì sao bọn họ làm phải?”

“Đây là chuyện không thể nào, đây là chuyện không thể nào, bọn họ không thể nào làm phản được.”

“Vì sao chứ? Vì sao mà bọn họ làm phản? Làm phản cũng phải chết mà, đầu hàng Đại Ngụy cũng phải chết mà.”

Giọng của Binh bộ Thượng thư Đường quốc run rẩy, vẻ mặt hắn ta trắng bệch trong nháy mắt, không thể tin được tất cả những chuyện này.

“Lâm Thượng thư, mau đi phòng thủ đi, ngoại thành bị công phá thì nhất định phải giữ vững nội thành chứ, nếu không chúng ta sẽ hoàn toàn xong đời.”

Sắc mặt của Lễ bộ thượng thư Đường quốc Từ Mậu cũng thay đổi. Nếu như Kỳ Lân quân Đại Ngụy mà phá thành thì mạng nhỏ này của ông ta cũng mất.

Nghe thấy câu này, Lâm Thu lập tức lấy lại tinh thần, hắn hít sâu một hơi nói:

“Phong tỏa nội thành, đuổi hết tất cả viện quân dị tộc ra ngoài, đuổi hết toàn bộ cho ta.”

Lâm Thu đã hoàn toàn không thể tin những viện quân kia nữa.

Đồng thời hắn cũng tò mò, vì sao mà đám viện quân này lại lâm trận phản chiến? Đây không phải là ăn no không có chuyện gì làm sao?

Đại Ngụy không nhận quân đầu hàng, sao bọn họ phải làm vậy?

Mà vào giờ khắc này, Lễ bộ Thượng thư Từ Mậu bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng:

“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.”

“Hứa Thanh Tiêu vốn không muốn chiêu an Đường quốc.”

“Hứa Thanh Tiêu muốn chiêu anh những bộ lạc kia, hắn cố ý đấy, hắn biết Đường quốc chúng ta sẽ đi đàm phán, hơn nữa nhất định sẽ đưa ra những yêu cầu vô lý.”

“Tạo nên một loại ảo giác rằng binh quân Đại Ngụy đang rất chán nản, sau đó Hứa Thanh Tiêu chủ động chiêu an mấy bộ lạc, binh mã của bọn họ không nhiều nhưng lại mà lực lượng mấu chốt đã thủ thành.”

“Trương quốc, Bằng tộc, A tộc, Ngói Tây, bộ lạc Xích Long, bọn họ đều là những nơi giỏi kỵ xạ, ở trong mắt chúng ta thì bọn họ chính là nhóm quân chịu chết đầu tiên.”

“Nhưng trong mắt Hứa Thanh Tiêu, bọn họ có thể thay đổi cuộc chiến. Đại Ngụy không nhận đầu hàng nhưng Đại Ngụy có thể chủ động chiêu hàng mà.”

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi quả thật là tên độc ác, ngươi quả thật rất độc ác.”

Giờ này khắc này, Từ Mậu cũng hoàn toàn nghĩ thông, cũng hoàn toàn rõ ràng vì sao lại có người phản bội.

Chiêu an Đường quốc, ở trong mắt mọi người thì đây chỉ là một chuyện rất bình thường.

Đường quốc từ chối, ở trong mắt mọi người cũng là một chuyện quá đỗi bình thường.

Mà sau khi Đường quốc cự tuyệt, trong mắt mọi người, chắc chắn là lửa giận của Đại Ngụy sẽ ngút trời, hận không thể đồ sát tất cả mọi người ở Đường quốc.

Cũng vào lúc này, Đại Ngụy lại chủ động chiêu an các bộ lạc và các quốc gia nhỏ, những bộ lạc này tuyệt đối không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào cho Đại Ngụy và đồng thời, những bộ lạc này cũng đã hối hận khi chọn đối địch với Đại Ngụy.

Bởi vì cho dù thắng được Đại Ngụy thì bọn họ cũng sẽ chẳng có lợi ích gì, trước mắt, Đại Ngụy lại cho bọn họ một cơ hội để sửa đổi, sao bọn họ lại không làm?

Bình Luận (0)
Comment