Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 767 - Chương 767: Diệt Ba Nước Trong Một Ngày! Dị Tộc Làm Phản! Ba Nước Trợn Tròn Mắt! (6)

Chương 767: Diệt Ba Nước Trong Một Ngày! Dị Tộc Làm Phản! Ba Nước Trợn Tròn Mắt! (6)

Hơn nữa bản thân các bộ lạc này đã là sự tồn tại tất phải hy sinh của các nước, nói trắng ra chính là đi đầu để chịu chết, dù sao thì binh lực của những quốc gia này cũng không mạnh.

Nhưng chính binh lực không mạnh của những quốc gia này lại có thể canh giữ cửa thành, bởi vì bọn họ vốn phải chịu chết, mọi người cùng vui vẻ, tránh cho nhóm mình trở thành người chịu chết.

Hứa Thanh Tiêu thu nạp các bộ lạc nhỏ không đáng chú ý này, để bọn họ trở thành người thay đổi cả cục diện trận chiến.

Một chiêu này, bọn họ vốn không nghĩ ra được.

Đương nhiên có một điểm quan trọng nhất.

Là ở chỗ Hứa Thanh Tiêu diễn xuất. Hắn diễn rất giống, bảo Kỳ Lân quân Đại Ngụy công kích ở biên giớ A Mộc Tháp, chịu thiệt thòi lớn, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy hắn chỉ là một tên thư sinh đánh binh trên giấy.

Vậy nên làm cho người ta không để ý đến những chi tiết này.

Mà điều quan trọng nhất chính là khi Đại Ngụy giết Phàn quốc đã không nhận đầu hàng.

Chuyện này càng làm cho tất cả các quốc gia chắc rằng bọn họ sẽ không nhận sự đầu hàng của ai cả, dù sao thì Đại Ngụy cũng sẽ không thu hàng.

Chính là bởi vì như thế mà tất cả các quốc gia đều không để tâm đến một chi tiết quan trọng.

Đại Ngụy không thu quân đầu hàng.

Nhưng Đại Ngụy có thể chủ động chiêu hàng mà.

Đường quốc bị chiêu hàng, mọi người chỉ cho rằng Đại Ngụy không muốn hy sinh vô ích, nhưng chưa từng nghĩ đến chính là tất cả đều chỉ là giả dối, đều là giả dối.

Hứa Thanh Tiêu! Từ khi tiến đánh Phàn quốc thì đã nghĩ đến một bước này.

Hung ác!

Hung ác!

Hung ác!

Quả nhiên thật là độc ác!

Đám người hít sâu một hơi, giờ khắc này, mặt của Binh bộ Thượng thư đã đỏ đến mang tai, những lời mới vừa rồi còn hiện rõ mồn một ngay trước mắt, một thư sinh mà bản thân ông ta khinh miệt lại đùa giỡn ông ta trong lòng bàn tay.

Mà vào lúc này.

Đừng nói là bọn họ chấn động.

Kỳ Lân quân cũng chấn động theo.

Ngay từ đầu khi giết đến, bọn họ ai nấy đều mang oán khí, bởi vì ba vạn cung tiễn thủ đứng trên kia đang chờ đợi lấy mạng mình.

Lần tổng tiến công này rất có thể lại là một trận chiến thất bại.

Thật không ngờ đến khi bọn họ xông lên đến cửa thành, đám cung tiễn thủ phía trên vậy mà lại không bắn?

Không chỉ như thế, khi bọn họ mở cửa thành, vậy mà cửa lớn lại tự mở ra, một đám chiến sĩ dị tộc tay quấn vải trắng như bọn họ, nói ngôn ngữ Đại Ngụy một cách không rõ ràng lắm nói với họ:

“Chúng ta, phụng lệnh của Hứa đại nhân.”

“Hiệp trợ các vị bình định Đường quốc.”

Khi âm thanh này vang lên, bốn mươi vạn tướng sĩ cảm thấy choáng váng.

Vốn cho rằng đây sẽ là một trận chiến ác liệt.

Nhưng không ngờ đến vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại mua chuộc được quân địch, chủ động mở rộng biên giới?

Chỉ là cơ hồ trong nháy mắt, các tướng sĩ đã lấy lại tinh thần, sau đó từng người xông vào Đường quốc, chiến đao trong tay không đánh về phía địch không chút do dự.

Chỉ cần là cánh tay không có vải trắng, thấy là giết.

“Giết!”

“Các huynh đệ, giết hết cho ta.”

“Giết!”

Tiếng la ó đinh tai nhức óc.

Mà quân sĩ đã bị chiêu hàng cũng đang lớn tiếng hô lên.

“Toàn bộ bốn cửa thành đều đã mở ra, các vị tướng quân, nhanh tiến vào từ các cửa khác đi, bốn phía giáp công, giết sạch đám bất trung bất nghĩa.”

Các dị tộc báo cho đám người, đừng chỉ tiến vào từ cửa này, những cửa khác cũng mở cả rồi.

Lời này thốt ra liền lập tức có không ít tướng lĩnh phân tán binh lực ra từ bốn phương tám hướng tràn vào.

Uy lực thiết huyết chân chính của Kỳ Lân quân Đại Ngụy vào thời khắc này hoàn toàn bạo phát.

Một một quân sĩ Kỳ Lân quân Đại Ngụy đều anh dũng vô cùng, từng cái đầu rơi xuống dưới chiến đao.

Đại quân Đường quốc vốn vẫn có sức ngăn cản nhưng vấn đề là ai cũng không ngờ tới, vốn là trận chiến thủ thành, vậy mà giờ lại biến thành trận chém giết chính diện.

Chênh lệch bất thình lình như vậy làm cho trong lúc nhất thời, bọn chúng bị dọa cho vỡ mật.

Thế cuộc cơ hồ là tình thế nghiêng về một phía.

Đại quân Đường quốc cùng những tướng lĩnh viện trợ của các nước khác bị giết đến nghi ngờ cuộc đời, bốn mươi vạn Kỳ Lân quân giết trong tư thế vô địch.

Tổn thất sau trận chiến của đôi bên cũng là một tỉ lệ cực kỳ đáng sợ.

Bời vì từ khi đến vào đến giờ, chỉ có một Kỳ Lân quân thụ thương, lại còn là bị người một nhà giẫm bị thương.

Còn lại thì chưa chết người nào cả.

Bởi vì đối phương hoàn toàn không có tinh thần, hoàn toàn bị bên kia đồ sát.

“Xích Long tộc, cả nhà các ngươi chết không yên lành.”

“Các ngươi quả nhiên là đám súc sinh, lâm trận phản chiến, các ngươi chết không được yên thân.”

“Đại Ngụy không nhận quân đầu hàng, các ngươi đã bị Đại Ngụy lừa rồi.”

Từng âm thanh tràn ngập sự phẫn nộ và bất đắc dĩ vang lên, ai mà ngờ tới một trận chiến thủ thành vốn phải đánh lâu dài vậy mà lại biến thành chém giết chính diện?

Chém giết chính diện.

Bốn mươi vạn Kỳ Lân quân Đại Ngụy có thể chiến đấu với hai trăm vạn đại quân Đường quốc.

Thậm chí còn có phần thắng cực lớn.

Mà Đường quốc có hai trăm vạn quân à?

Tính thêm cả viện quân các nước đồng quân các loại cộng là chẳng qua cũng chỉ một trăm năm mới vạn, trước đó còn đuổi ba mươi vạn đi.

Thế này đánh thế nào được?

Lấy cái gì mà đánh?

“Toàn quân nghe lệnh!”

Trong vòng một canh giờ phải đánh hạ được ngoại thành, tập kết mười vạn đại quân tiến về phía nội thành, không thể để cho bọn chúng có thời gian đề phòng.”

Khi nhìn thấy tình hình giao chiến cực kỳ tốt đẹp, Xạ Dương hầu là người kích động nhất, chỉ thu hoạch một ngoại thành, hắn ta không hài lòng.

Hắn ta muốn thu được cả trong lẫn ngoài, trực tiếp đánh cho đổ Đường quốc luôn.

Nhưng mà khi hắn vừa nói xong thì có dị tộc ngồi trên lưng ngựa nhanh chóng phi đến trước mặt Xạ Dương hầu, mặt tràn đầy vẻ kích động nói:

“Đừng mà, đừng mà, bên trong nội thành cũng có người một nhà của chúng ta.”

“Hứa đại nhân đã sắp xếp thỏa đáng.”

Hắn mở miệng nói tiếng Đại Ngụy làm cho Bắc Dương hầu sững sờ.

Bên trong nội thành cũng được sắp xếp xong hết rồi?

Xạ Dương hầu sửng sốt.

Lâm trận phản chiến, chỉ sợ nội bộ của Đường quốc sẽ trục xuất viện binh ngay lập tức, đến lúc đó sẽ khó công hơn.

Xạ Dương hầu nhíu mày, Hứa Thanh Tiêu xúi giục những dị tộc này là chuyện tốt, nhưng vấn đề là quốc quân Đường quốc nhất định sẽ đuổi đám viện binh kia đi.

Một khi phong tỏa biên giới thì sẽ mất đi thời cơ tốt.

Người kia khoát tay áo, có hơi lo lắng giải thích.

“Không không không, Xạ Dương hầu ngài hiểu lầm rồi, ý của tội thần là bên trong Đường quốc cũng có người một nhà!”

Đối phương giải thích một cách rất chân thành.

Giờ khắc này, Xạ Dương hầu sửng sốt.

Hứa Thanh Tiêu mạnh thế à?

Đến cả người của Đường quốc mà cũng mua chuộc được?

Con mẹ nó ngươi có cần phải mạnh đến vậy hay không?

Thủ Nhân ca!

Bình Luận (0)
Comment