Ba câu cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu lại càng dõng dạc, trong mắt như có lửa, tráng chí ngút trời.
Mà bài từ này cũng làm cho trong lòng mọi người ở đây đều chấn động.
Quân đội lái chiến xa, đạp phá doanh trạng Liên Vân sơn, chí khí và sự thù hận, đói thì ăn của Man Di, khát thì uống máu Man Di, ta muốn thu lại sơn hà như cũ, lại hồi kinh hồi báo tin mừng.
Hay!
Quả nhiên là hay!
Giờ khắc này, văn nhân ở cả sảnh đường đều đã lấy lại tinh thần.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ là khen hay.
Còn về Lý Hâm, lại càng kích động đến thất thố khen hay.
Không ai có thể ngờ tới Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại làm nên một bài từ như thế này.
Vô cùng đơn giản, không đến trăm chữ nhưng lại có thể biểu đạt sự phẫn nộ của con dân Đại Ngụy với mối nhục Tĩnh thành.
Vừa có hổ thẹn, lại vừa có tráng chí ngút trời.
“Tam thập niên công danh trần dữ thổ.”
“Bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.”
“Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu.”
(Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu)
Câu nói này như sấm vang bên tai, khuyên răn con dân Đại Ngụy chớ có sống uổng kiếp người.
Phải luôn thời thời khắc khắc ghi nhớ mối nhục Tĩnh thành, sự hy sinh của Đại Ngụy cuối cùng cũng phải có một kết quả.
“Hay!”
“Hay lắm.”
“Thanh Tiêu huynh, thật đúng là đại tài.”
“Thiên cổ danh từ, thiên cổ danh từ, đây đúng là thiên cổ danh từ mà.”
“Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết, thần tử hận, hà thì diệt, Hứa huynh nói quá là hay, ta kính huynh một chén.”
“Không ngờ tới, chỉ trên yến hội thế này mà cũng có thể nghe được danh từ bậc này, đời này không còn gì hối tiếc, không còn gì hối tiếc.”
Trên yến hội, mấy người cũng lần lượt lấy lại tinh thần, bọn họ kích động đứng dậy, tán dương hướng về phía Hứa Thanh Tiêu mời rượu.
Mặc dù khả năng làm thi phú của bọn họ có sự chênh lệch nhưng năng lực giám thưởng cũng không quá kém.
Bài từ này của Hứa Thanh Tiêu, lập ý tuyệt hảo, dùng từ tinh diệu, nửa đoạn trước là khuyên can thế nhân chớ có phí hoài thanh xuân, nửa đoạn sau dùng mối nhục Tĩnh thành làm lý do, biểu đạt ý nghĩ trong lòng, đầu hô đuôi ứng, đúng là một bài thơ hay.
Có thể nói, sau bữa tiệc tối hôm nay, tên tuổi của Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ hiển lộ tài năng.
Đây chính là chỗ tốt của tụ hội, nếu như có tài năng thật sự thì sẽ có được danh tiếng vang xa.
“Thanh Tiêu huynh, tuổi ngu đệ nhỏ hơn huynh một chút, bài từ vừa rồi đúng thật là đáng để lưu truyền thiên cổ, ngu đệ bội phục, mời huynh ba chén.”
Ngay tức khắc, Lý Hâm đi xuống muốn mời rượu Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng ngay vào lúc này.
Từng luồng khí thuần trắng quấn quanh người Hứa Thanh Tiêu.
Tài khí phun trào, ngưng tụ thành từng luồng Hạo nhiên chi khí.
Đám người kinh ngạc nhìn qua Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
“Hắn đang tấn phẩm kìa.”
“Thanh Tiêu huynh tấn phẩm?”
“Là nhập phẩm, đúng không?”
“Không, là tấn phẩm, cửu phẩm khai khiếu.”
“Cửu phẩm? Thì ra Thanh Tiêu huynh đã nhập phẩm từ lâu rồi?”
“Trời, thấy Thanh Tiêu huynh chẳng qua chỉ hai mươi tuổi, vậy mà đã sớm nhập phẩm Nho giả rồi sao? Ta đây quả nhiên đáng hổ thẹn.”
“Tự nhận không bằng, tự nhận không bằng.”
“Chỉ mới hai mươi tuổi liền đã lên cửu phẩm, tiền đồ vô lượng. Lão sư của ta đã qua trăm tuổi mới miễn cưỡng tiến vào cửu phẩm, Thanh Tiêu huynh đúng là một người tài hoa.”
“Một bài từ tấn phẩm, không ngời ta lại có thể tận mắt nhìn thấy loại kỳ quan này.”
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ đứng nguyên tại chỗ, có chút si ngốc nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ cực khổ đọc thi thư hơn mười năm là vì cái gì? Làm quan tham chính chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất vẫn là tấn phẩm.
Chức quan là do triều đình phong thưởng.
Mà phẩm cấp là do thiên địa tán thành.
Triều đình to hay là thiên địa to? Vấn đề này khỏi cần nghĩ cũng biết.
Trong lòng đám người ghen tị nhưng vẫn hiểu rõ một chuyện.
Từ sau tối hôm nay, danh tiếng của Hứa Thanh Tiêu ít nhất thì cũng sẽ truyền vang phủ Nam Dự, thậm chí sẽ truyền thẳng đến quận Trường Bình.
Không, rất có thể là cả nước đều sẽ biết đến.
Bài ca dõng dạc này chính là thiên cổ danh từ, một khi được truyền ra, tất nhiên là văn nhân cả nước đều sẽ biết đến.
Chỉ một bài từ này thôi, cả đời này cho dù Hứa Thanh Tiêu không cần làm cái gì khác thì cũng có thể để lại tiếng tâm trong sử sách.
Đây mới là chỗ làm cho đám người ghen tị.
Bây giờ còn lấy từ tấn phẩm, làm sao bảo người ta không ghen tị cho được?
Làm sao khiến người ta không ngạc nhiên cho được?
Đại tài!
Đại tài!
Đúng là đại tài!
Nếu nói ai là người kích động nhất thì người đó chính là Lý Hâm.
Hắn là con trai của Phủ quân, từ nhỏ đã được kí thác nhiều loại kỳ vọng, tương lai nhất định sẽ tham chính, chỉ là nếu như hắn muốn vượt qua cha mình vậy thì rất khó, nhưng nếu như hắn có thể kết bạn với một vị đại Nho vậy thì sẽ không giống nữa rồi.
Hứa Thanh Tiêu không phải đại Nho nhưng mới hai mươi tuổi mà đã đạt đến cửu phẩm, lại còn có thiên cổ danh từ, vô cùng có hy vọng trở thành đại Nho.
Nếu như hắn làm quen được với Hứa Thanh Tiêu thì tương lai chắc chắn sẽ có một trợ thủ đắc lực.
Không chỉ có mình hắn nghĩ vậy mà mỗi người ở đây ai cũng đang nghĩ thế.
Mà người ngơ ngác nhất ở đây thì đó chính là bản thân Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu chưa bao giờ nghĩ tới mình chỉ đọc một bài từ vậy mà lại có thể tấn phẩm?
Có cần phải đơn giản như vậy không chứ?
Sao thăng cấp Nho đạo lại nhanh vậy chứ? Chẳng có chút tính khiêu chiến nào luôn?
Nhưng bất luận là trong lòng có nhiều suy nghĩ như thế nào thì sau khi tài khí nhập vào cơ thể thì hóa thành từng luồng Hạo Nhiên chính khí tràn vào đại não.
Đám Hạo Nhiên chính khí này hệt như là được dẫn dắt, phun trào ra trong đầu hắn.
Ầm!
Trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu đang có một loại cảm giác khó mà hình dung được.
Dường như tất cả mọi thứ trong đầu toàn bộ đều bị quét sạch đi, thất thức khai khiếu.
Đây là Nho đạo cửu phẩm.
Khai Khiếu.
Một khi người đã được khai khiếu thì đã gặp sẽ không quên, trí tuệ được tăng lên.
Mà ngay vào lúc này.
Hạo Nhiên chính khí ngưng tụ ở hai mắt hắn, thai nghén ra thần thông Nho đạo mới.
Chỉ trong chốc lát, Thiên Địa Văn Cung hiện lên trong đầu hắn, trấn áp tất cả Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể.
“Thanh Tiêu huynh, chờ đến lúc không có ai, tiến vào Văn Cung để hoàn toàn tấn thăng.”
Âm thanh của mỹ nam tử xuất hiện, hắn dùng Văn cung để áp chế tài khí của Hứa Thanh Tiêu.
“Được.”
Tâm thần Hứa Thanh Tiêu đáp lại hắn.
Sau một khắc, tài khí chung quanh tán đi, tất cả đều khôi phục lại bình thường.
Mở đôi mắt ra.
Chỉ thấy từng khuôn mặt rung động đến ngây ngốc đập vào mắt hắn.
Cảnh tượng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Vì để hòa nhập với mọi người, Hứa Thanh Tiêu cũng im lặng theo.