Có câu nói là chỉ cần ta không cảm thấy xấu hổ vậy thì người xấu hổ sẽ chính là các ngươi.
Thấy tất cả mọi người đều không nói lời nào, Hứa Thanh Tiêu cũng không mở miệng nói chuyện.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Một lát sau, nội tâm chấn động của đám người cuối cùng cũng bình phục lại.
“Thanh Tiêu huynh, tài hoa hơn người, Lý mỗ bội phục, bội phục!”
Lý Hâm nâng ly rượu lên, có thể nhìn thấy thiên cổ danh từ được sinh ra, lại còn có thể thấy được Hứa Thanh Tiêu dùng từ tấn phẩm, bất luận là cái nào thì cũng đều có thể vang danh phủ Nam Dự, thậm chí vế trước còn có thể ảnh hưởng đến vương triều Đại Ngụy.
Tam thập niên công dữ danh, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.
Từng câu từng chữ như châu như ngọc.
Lý Hâm tin phục. Hắn cúi đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu, hành đại lễ của văn nhân, đại lễ biểu đạt cho sự tôn trọng khó có thể diễn tả được bằng lời.
Lý Hâm cúi đầu, đám người cũng dần dần tỉnh táo lại, nhao nhao cúi đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu.
Đây là sự tán thành, cũng là sự tôn trọng. Quan trọng hơn là bọn họ biết, văn đàn Đại Ngụy lại xuất hiện thêm một người tài ba.
Bọn họ không thể nào đánh giá được con đường của Hứa Thanh Tiêu có thể đi được bao xa, nhưng nhất định là sẽ đi xa hơn bản thân mình.
“Các vị nói quá lời rồi, chỉ là thể hiện cảm xúc mà thôi, không là gì cả.”
Hứa Thanh Tiêu hoàn lại đại lễ, sau khi mạnh mẽ một hồi hắn lại càng nên khiêm tốn lại, nếu không thì sẽ có vẻ như hơi cuồng vọng.
“Không không không, Thanh Tiêu huynh, bài từ này của huynh có thể nói là thiên cổ danh từ, từng chữ đều như châu như ngọc, như sấm vang bên tai, cho dù bọn ta không thể làm ra được danh từ bậc này nhưng bọn ta cũng có năng lực giám thưởng.”
“Thanh Tiêu huynh mới là quá lời, lại đây, các vị, kính Thanh Tiêu huynh một ly.”
Lý Hâm là một người thực tế, nói cách khác thì mọi người ở đây đều là những người rất chân thành, không dám gièm pha, chỉ có sùng kính.
Đám người bưng ly rượu lên, lại mời một ly.
Lúc này, Lý Hâm nhịn không được hỏi.
“Thanh Tiêu huynh, xin hỏi, bài từ này có tên hay không?”
Lý Hâm hỏi.
“Mãn giang hồng nộ phát xung quan.”
Hứa Thanh Tiêu không chút nghĩ ngợi nói.
Bài thơ này là do Nhạc Phi viết ở đời trước, bối cảnh thật sự rất phù hợp với mỗi nhục Tĩnh thành, cho nên Hứa Thanh Tiêu mới lấy nó ra được, hợp với tình, ứng với vật.
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng đã giải thích, đây không phải Hứa Thanh Tiêu làm vì mình, mà hắn làm cho một vị tướng quân.
Mối nhục Tĩnh thành, tất nhiên là sẽ có rất nhiều tướng quân bất bình phẫn nộ, cho nên hoàn toàn có thể thay vào đó, chờ lúc quay về hắn lại xem sách, tìm một vị tướng quân rồi gắn vào câu chuyện, không chút sơ hở.
Về phần nội dung, Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ cải biên lại một xíu. Thế giới này không có Hạ Lan sơn, nhưng mà có Liên Vân sơn, không có Hung Nô, cho nên đổi thành Man Di.
Nếu như không hiểu biết một cách tinh vi thì khó mà dung hợp được với thế giới này.
“Hay!”
“Hay cho một câu nộ phát xung quan.”
“Thanh Tiêu huynh đại tài.”
Đám người vỗ tay, rất hài lòng đối với cái tên này.
“Thanh Tiêu huynh, bài từ này của huynh là viết cho vị tướng quân nào vậy?”
Lý Hâm tiếp tục hỏi. Vấn đề này vừa hỏi ra thì mọi người đều thấy tò mò.
“Cái này hay là bây giờ đừng nói, nói ra thì thấy có vẻ hơi nịnh nọt, hay là để sau rồi lại nói đi.”
“Các vị, thời gian cũng không còn sớm, ngu đệ muốn trở về nghỉ ngơi sớm, ổn định tài khí lại một chút. Quấy rầy đến nhã hứng của các vị, ta tự phạt ba ly vậy.”
Hứa Thanh Tiêu sao mà biết được bài từ này thích hợp với vị tướng quân nào chứ, cho nên hắn tranh thủ nhanh chóng chuồn đi.
Chẳng qua, hắn nói cũng là thật. Hứa Thanh Tiêu muốn nhanh chóng quay về để khắc ấn thiên văn chương thứ hai.
Thập phẩm Nho đạo, mỗi lần tăng lên một phẩm thì đều có thể ngưng tụ ra Nho đạo thần thông và khắc ấn Nho đạo văn chương. Hắn không muốn chậm trễ, về cho nhanh rồi tính.
“Nói quá lời, nói quá lời.”
“Thanh Tiêu huynh đi đi thôi, ổn định tài khí mới là quan trọng nhất.”
“Thanh Tiêu huynh, ngày mai ta đi tìm ngươi.”
“Thanh Tiêu huynh, ngày mai huynh có rảnh không? Ta đặt chỗ ở tửu lâu, cùng nhau uống rượu nhé.”
“Phạt rượu thì không cần đâu, Thanh Tiêu huynh đi mau đi, chớ làm ảnh hưởng đến bản thân.”
Đám người nhao nhao mở miệng, hiểu được sự nóng lòng của Hứa Thanh Tiêu, đổi lại là bọn họ thì bọn họ cũng hận rằng không thể bỏ về thẳng.”
“Đa tạ chư vị thông cảm.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn tự phạt mình ba ly rượu như cũ, sau đó quay người rời đi. Vương Nho đi theo phía sau cũng cáo biệt đám người.
Thấy Hứa Thanh Tiêu rời đi, đám người bỗng thấy hơi xúc động.
Yến hội không hiểu sao cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chẳng qua bỗng nhiên có người lên tiếng, nhìn về phía Lý Hâm nói:
“Lý huynh, không phải nói hôm nay có một nhân vật lớn hay sao? Là ai vậy?”
Âm thanh vang lên, lúc này đám người mới kịp phản ứng lại.
“Vĩnh Bình quận chúa và thế tử, chẳng qua đột nhiên bọn họ có chút việc cho nên không đến được.
Lý Hâm mở miệng nói ra lai lịch của đối phương.
“Quận chúa? Thế tử?”
“Vĩnh Bình quận chúa, Vĩnh Bình thế tử? Hai vị này sao lại tới phủ Nam Dự?”
“Là bọn họ sao? Đúng là nhân vật lớn thật.”
Đám người mở miệng, có chút rung động.
“Vốn định giới thiệu cùng chư vị, nhưng hai vị này bận quá, ta cũng không tiện đi hối bọn họ.”
Lý Hâm hơi cười khổ.
Quận chúa, thế tử, đây là nữ nhi và hậu duệ của Vĩnh Bình vương đó, Lý Hâm nào dám hối thúc gì họ, toàn làm theo sự vui giận của họ.
Đám người có thể hiểu được, họ cũng không nói thêm gì.
Mà lúc này.
Hứa Thanh Tiêu cứ đi thẳng về phía tửu lâu, bước đi của hắn hơi nhanh, Vương Nho đi sát theo phía sau.
“Thanh Tiêu hiền đệ, thịnh yến hôm nay tên tuổi của ngươi là nổi bật nhất đó. Có thể là đồng môn của Trần huynh thì ta nghĩ chắc không phải là người bình thường, sau này đợi khi Thanh Tiêu hiền đệ đề tên bảng vàng, giẫm điện Kim Loan thì cũng đừng quên ngu huynh nhé.”
Vương Nho đi sát theo sau lưng, hắn là người dẫn dắt quan hệ với Hứa Thanh Tiêu tất nhiên cũng tính là gần. Bây giờ đi theo cũng là vì cũng cố tình nghĩa.
“Ân huynh trưởng dìu dắt, ngu đệ khắc ghi sau trong lòng, đương nhiên sẽ không quên.”
Hứa Thanh Tiêu khách khí đáp lại một câu. Vương Nho này làm người xem như không tệ, chẳng qua bây giờ hắn đang có việc, hơi gấp chút, cũng không muốn trễ nãi gì thêm.
Có được sự đáp lại của Hứa Thanh Tiêu, Vương Nho hưng phấn.
“Thanh Tiêu hiền đệ quả nhiên là nhân phẩm cao thượng, bội phục, bội phục.”
Vương Nho ở phía sau kích động nói.
Rất nhanh sau đó, hai người đã trở lại khách điếm.
Hứa Thanh Tiêu đang gấp, sau khi nói một câu ngắn gọn với Vương Nho xong thì cũng từ từ đi lên lầu.
Vương Nho hiểu được, cũng không có bất kỳ câu trách móc nào, thậm chí hắn còn cố ý tìm tiểu nhị bảo tiểu nhị chú ý một chút. Nếu như có ai gây ồn ào các kiểu thì phải ngăn cản đúng lúc, tránh làm ảnh hưởng đến Hứa Thanh Tiêu.