Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu lên lầu, không lâu sau đó, bóng người Trần Tinh Hà cũng xuất hiện.
“Vương Nho huynh, sao huynh lại ở nơi này? Đang chờ ta hả?”
Trần Tinh Hà hơi kinh ngạc, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi vẫn cứ mãi nghiên cứu thi từ cho nên làm chậm trễ hồi lâu không ngờ tới Vương Nho vẫn còn ở dưới lầu.
“Trần huynh, Trần huynh...”
Nhìn thấy Thanh Tiêu xuất hiện, Vương Nho lập tức lôi kéo đối phương, lộ ra vẻ hết sức kích động.
“Kích động như vậy làm gì?”
Thanh Tiêu tràn ngập tò mò.
“Được rồi, ta biết, làm chậm trễ thời gian lâu như vậy đúng thật là có hơi không tốt.”
“Đi thôi, ta và ngươi cùng nhau đi dự yến hội, ta bồi lễ với Lý Hâm công tử một chút là được.”
“Chẳng qua chuyện đi trễ cũng không phải do Trần mỗ cố ý, vừa lúc thể hiện cảm xúc, ta sẽ làm một bài từ trên yến hội, bêu xấu một phen.
Trần Tinh Hà hiểu nhầm là do mình chậm chạp không đi làm cho có người không vui, cho nên Vương Nho mới cố ý chạy đến nhắc nhở.
Vì vậy hắn có vẻ hơi bất đắc dĩ, cũng nói ra nguyên nhân mình chưa đi.
Ánh sáng lóe lên hắn cũng đâu còn cách nào, đành suy nghĩ thêm một bài thơ.
Thực ra thì ban đầu là thơ, nhưng làm nữa ngày vẫn làm không ra cho nên dứt khoát đổi luôn thành từ.
Chỉnh thể cũng không tệ lắm, có vận có vị, cũng coi như là tác phẩm thượng đẳng. Tuy chưa đến mức là tuyệt từ nhưng so với những người bình thường thì chắc chắn tốt hơn nhiều.
“Trần huynh làm từ?”
Nghe thấy làm từ, Vương Nho kích động lên.
“Ừ.”
Trần Tinh Hà ngạo nghễ gật gật đầu.
“Vậy thì tốt a, Đi đi đi, Trần huynh, thừa dịp người còn ở đó, chớ có chậm trễ.”
Vương Nho rất là kích động.
Hứa Thanh Tiêu là sư đệ của Thanh Tiêu còn có thể làm ra thiên cổ tuyệt từ.
Trần Tinh Hà là sư huynh của Hứa Thanh Tiêu, vậy nếu như người này làm ra bài từ thì đó chẳng phải là kinh thiên động địa hay sao?
Không suy nghĩ gì nhiều, Vương Nho vội vàng lôi kéo Trần Tinh Hà cùng nhau đi.
Mà Trần Tinh Hà thì cũng đã quen rồi.
Haizz mình quá ưu tú, biết sao được.
Hai người biến mất trên đường lớn.
Mà trong khách điếm.
Hứa Thanh Tiêu đã trở lại phòng, đi vào bên trong Văn Cung.
“Chúc mừng Thanh Tiêu huynh, trong một tháng lại tấn thăng hai phẩm, đúng là tài hoa hơn người.”
Bên trong văn cung, nam tử tuấn mỹ đã chờ đợi từ lâu.
Hứa Thanh Tiêu bước vào Nho đạo tính ra cũng chỉ mới một khoảng thời gian mà thôi, trực tiếp tăng lên hai phẩm, tốc độ tấn cấp này nhanh đến nỗi làm cho người ta cảm thấy không thể tin nỗi.
“Tiền bối đừng cười vãn bối, xin hỏi tiền bối, bây giờ ta phải khắc ấn văn chương đúng không, ta tới kịp chứ?”
Hứa Thanh Tiêu cười khổ một tiếng, phẩm tiếp theo có thể thăng được hay không chủ yếu là dựa vào chuyện có thể ngăn được ma tính trong cơ thể hay không, đây mới là căn bản nhất.
“Kịp chứ, ta đã lấy văn cung để áp chế tài khí của ngươi, không để cho ngươi thật sự đột phá, ngươi hãy nhanh chóng đi đến Văn trì khắc ấn văn chương đi.”
Nam tử tuấn mỹ nói thế.
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, cũng không nói nhảm gì thêm mà trực tiếp nhảy vào trong Văn trì.
Giống như lần trước vậy, ngồi xếp bằng trong Văn trì.
Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần khắc ấn văn chương thứ hai của Hứa Thanh Tiêu đơn giản hơn rất nhiều.
Hơn nữa văn chương thì Hứa Thanh Tiêu cũng đã chọn xong, chính là Mãn Giang Hồng.
Khắc ấn thi từ.
Hạo nhiên chính khí xung quanh hình thành một cơn lốc xoáy.
Đơn giản hơn so với lần đầu tiên nhiều.
Hạo nhiên chính khí màu tím hình thành nên một phôi thai, trước đó còn tán loạn nhưng bây giờ đã ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một phôi thai, dường như đang thai nghén cái gì đó.
“Hãy suy nghĩ về món đồ.”
Âm thanh của nam tử tuấn mỹ vang lên.
Hứa Thanh Tiêu lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu suy nghĩ về món văn khí thứ hai.
Món văn khí thứ hai này nên ngưng tụ thành cái gì đây?
Thăng phẩm quá nhanh làm cho Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không có chuẩn bị gì.
Sau này nếu như rảnh rỗi hắn sẽ suy nghĩ kỹ. Lỡ như lại thăng phẩm thì chẳng phải sẽ bối rối nữa sao?
Nước tới chân mới nhảy nhất định không tốt chút nào.
Cây thước.
Trong đầu Hứa Thanh Tiêu nghĩ tới một thứ. Văn phòng tứ bảo phổ biến hắn vừa nghĩ thì đã cảm thấy chán.
Muốn làm thì phải làm thứ mà người thường không có.
Chọn cây thước đi.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu suy nghĩ ra một cây thước.
Dài ba thước là được rồi.
Long phượng thì thôi đi, hai mặt thước vẽ tranh thiên địa, thêm vào đó một vài lời khuyên của lão sư, sau này nếu như lăn lộn không được thì có thể quay lại làm phu tử, khỏi cần phải mua thước.
Cây thước dài ba thước nhanh chóng hiện ra.
Mặt chính của thước vẽ đám mây trên trời.
Mặt sau của thước vẽ sông núi đất đai.
Có khắc cả lời khuyên của phu tử.
Sau khi kiểm tra thấy không sai sót thì món văn khí thứ hai cũng được ngưng tụ hoàn thành.
Cùng lúc đó, văn bút cũng nổi lên. Có lẽ là do tấn thăng cửu phẩm nên văn bút cũng có sự thay đổi rất nhỏ. Trên cán bút có khắc vết tích hình rồng.
Văn bút đuổi theo cây thước hai món đồ vật giống như là có linh trí vậy, ngươi truy ta đuổi, bay vờn chung quanh.
Sau khi thưởng thức tác phẩm của mình xong, Hứa Thanh Tiêu phất tay, hai món văn khí lập tức chui vào trong cơ thể.
Ngay sau đó, Hạo nhiên chính khí màu tím chui vào trong cơ thể, ngưng tụ lại trong mắt.
Đây là Nho đạo thần thông.
Nho đạo thần thông đầu tiên chính là ‘Ngôn’, Hứa Thanh Tiêu còn chưa biết, trên yến hội hôm nay, sở dĩ cảm giác của Hứa Thanh Tiêu có thể gây nên sự cộng minh của đám người cũng có lẽ có liên quan đến Nho đạo thần thông của bản thân.
Về phần cuối cùng có phải hay không thì khó mà phán đoán được.
Mà Nho đạo thần thông thứ hai này.
Ngưng tụ tại mắt.
‘Nho đạo thần mục’
Có thể nhìn thấu tất cả các phép, tất cả các vật phẩm, yêu ma quỷ quái không chỗ che thân. Món thần thông này rất tốt, so với thần thông nói chữ thì còn tốt hơn nhiều, ít nhất thì nó có tác dụng.
Đợi đến sau khi khắc ấn văn chương xong, Hứa Thanh Tiêu lại một lần nữa leo ra khỏi Văn trì.
Sau khi ra khỏi Văn trì.
Nam tử tuấn mỹ liền xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Nhìn thấy khuôn mặt của nam tử tuấn mỹ, Hứa Thanh Tiêu thấy có chút ganh tỵ.
“Chúc mừng Thanh Tiêu huynh, lại có thêm một tuyệt thế thi từ. Đáng tiếc là ta đã mất đi kí ức, nếu không nói không chừng ta còn có thể viết ra thêm mấy thiên văn chương, để tránh cho sau này không đủ dùng.”
Nam tử tuấn mỹ bước lên chúc mừng.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì vẫn cung kính vô cùng.
“Tiền bối quá lời, huynh có lòng nghĩ đến chuyện này, Thanh Tiêu cảm động không thôi.”
Hứa Thanh Tiêu khách khí một câu.
Cùng lúc đó, hắn tiếp tục mở miệng nói.
“Tiền bối, ta đã rời khỏi huyện Bình An, bây giờ đã đến phủ Nam Dự, qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ đi thư viện Bách Lư để xem thử, xem có thể tìm được thân thế của tiền bối hay không.”