Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 799 - Chương 799: Đồ Thành! Đồ Quốc! Tuyên Chiến Đồng Nghĩa Với Tử Chiến! Trần Quốc Bất Lực Đứng Nhìn! (7)

Chương 799: Đồ Thành! Đồ Quốc! Tuyên Chiến Đồng Nghĩa Với Tử Chiến! Trần Quốc Bất Lực Đứng Nhìn! (7)

Bách tính Trần quốc cũng bất lực rồi, bọn họ vốn ỷ vào việc bản thân là bách tính, ỷ vào việc Đại Ngụy nói cho cùng cũng là chủ quốc, là thượng quốc, cho dù có công phá được thành rồi, bọn họ cũng có thể nhận được đãi ngộ nhân từ.

Cùng lắm chỉ bị Đại Ngụy kiểm soát mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới rằng, Đại Ngụy lại tàn độc như vậy.

Thế mà lại muốn đồ thành? Đồ quốc?

Có điều còn không cho bọn họ cơ hội phản ứng lại cơ.

Từng con dân của Trần quốc mang trong lòng những suy nghĩ xấu xa, trực tiếp bị Đại Hoang quân giết sạch.

Thậm chí đến sau khi đồ sát xong, Đại Hoang quân bèn phát hiện được thiên lôi phù trên người bọn chúng, nếu như không kịp tiêu diệt bọn chúng, lúc nãy có thể sẽ gây ra thương vong vài trăm người.

Nhìn thấy một màn này, thanh đao trong tay Đại Hoang quân, lại càng thêm vô tình.

Trong vương cung Trần quốc.

Lúc quốc quân Trần quốc nhìn thấy con dân mình bị tử hình sạch.

Hắn ta hoàn toàn ngây ngốc luôn rồi.

Bởi vì hắn ta không nghĩ tới, Đại Ngụy thế mà thực sự dám…sát hại bách tính.

Hứa Thanh Tiêu làm như vậy là…không muốn sống nữa sao?

Vương cung Trần quốc.

Yên tĩnh tới đáng sợ.

Đến một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động.

Trên có quốc quân, dưới có bách quan, không ai không kinh ngạc, cũng không có người nào không nuốt một ngụm nước miếng.

Bọn họ biết Hứa Thanh Tiêu vô cùng tự cao tự đại.

Nhưng từ đầu đến cuối bọn họ không ngờ tới rằng, Hứa Thanh Tiêu dám…đồ thành.

Nếu như nói, làm sát sẽ mang đến cho quốc gia những điểm bất lành.

Vậy thì đồ thành, so với lạm sát còn ác độc tàn nhẫn hơn gấp trăm lần, dù sao bách tính là người vô tội, mặc dù chiến tranh tàn khốc, nhưng cũng không thể giết người bừa bãi được.

Đặc biệt là, Đại Ngụy là thánh địa của người đọc sách, Văn cung Đại Ngụy vẫn còn nằm sừng sững trong kinh đô.

Đổi một cách nói khác, ai cũng có thể đồ thành, chỉ có Đại Nguỵ hắn không thể.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu làm lơ quy tắc này, đưa ra một quyết định mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới.

Chỉ là suy nghĩ kỹ càng lại, bất cứ chuyện nào Hứa Thanh Tiêu làm ra, không phải tất cả đều khiến người ta không ngờ tới sao?

Giờ khắc này, bách quan Trần quốc bỗng nhiên ý thức tới một chuyện.

Bọn họ xem thường Hứa Thanh Tiêu rồi, cứ luôn cảm thấy chẳng qua chỉ là Hứa Thanh Tiêu mà thôi, chẳng qua mà thôi, nhưng mỗi lần đều vì xem nhẹ, mà ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế cục trận chiến.

Hứa Thanh Tiêu đồ thành, không chỉ đơn giản là, ảnh hưởng đến quân tâm của Trần quốc, đáng sợ hơn là, sau khi trận chiến này kết thúc, Trần quốc có khả năng sẽ bị diệt chủng vong quốc.

Đây mới là điều đáng sợ nhất.

Cho dù có cầm chân được Đại Ngụy, vậy thì đã sao? Trần quốc của họ cũng vong rồi còn đâu.

Đây là cảnh mà không có bất cứ vị Quốc quân nào muốn nhìn thấy cả.

Lúc này, Quốc quân Trần quốc có chút hối hận rồi, hắn ta hối hận vì sao lại đi chọc giận Hứa Thanh Tiêu làm gì, nếu như chỉ đơn giản là đáp qua đáp lại cho có, không nhất thiết phải hống hách kiêu ngạo, vậy thì Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không dám đồ thành, nguyên nhân Hứa Thanh Tiêu dám đồ thành, tất cả đều dựa vào mọi hành vi của Trần quốc, để Hứa Thanh Tiêu tìm được lý do.

Tìm được một lý do có thể đồ thành.

Quốc quân Trần quốc khẽ run rẩy, hắn ta cũng không biết phải nói gì nữa.

Nước cờ này của Hứa Thanh Tiêu, nói đơn giản là đi ngược lại toàn bộ suy nghĩ của mọi người.

Mà lúc này, bên trong Trần quốc.

Bách tính hoang mang sợ hãi, nhìn về phía Đại Hoang quân sát khí đằng đằng, bị dọa sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, mấy người này tóc tai có màu lam vàng, nhưng khuôn mặt lại mang những đặc điểm của người Trung Nguyên.

Là hậu nhân của dị tộc và người Trung Nguyên, giờ khắc này đây, trong mắt bọn chúng tràn ngập sự sợ hãi, mà trên mặt cũng biểu hiện toàn sự vô tội.

"Chúng ta là bách tính vô tội, các người không thể giết chúng ta."

"Chúng ta vô tội, chúng ta tay không tấc sắt, nếu như các ngươi dám lạm sát chúng ta, trời cao nhất định sẽ phẫn nộ đó."

"Chư vị quân gia, những chuyện này, không liên quan đến chúng ta."

Đám bách tính khóc lóc van xin, có một số còn quỳ xuống đất, bị dọa sợ vỡ mật.

Đừng nhìn thấy bọn chúng lúc trước giương oai dạng võ, thì cho dù cổng thành có bị công hạ, bọn chúng cũng không thấy sợ hãi.

Đơn giản bởi vì, Đại Nguỵ trước nay coi trọng nhân nghĩa, bọn họ chỉ giết tướng sĩ, mà không được phép giết thường dân, nếu thực sự dám giết thường dân, người đọc sách liệu có buông tha cho bọn họ không?

Thế nên bọn chúng mới dám ngang ngược hống hách như vậy.

Nhưng bây giờ, bọn họ phát hiện rằng, tất cả đều sai rồi, quân đội Đại Nguỵ dám giết thường dân, thậm chí còn chủ động đồ sát, muốn đồ thành diệt quốc nữa.

Giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết này, người người sợ hãi, người người nao nao.

Bọn họ hận Đại Nguỵ muốn chết, nhưng càng trân trọng mạng sống của mình hơn.

"Ta nhớ các ngươi, hôm trước ngươi đứng trên cổng thành nhe nanh múa vuốt, cười nhạo quân Đại Nguỵ ta là rùa rút đầu."

"Chư vị, không cần phải yếu lòng làm gì, đám tạp chủng này, có giết bao nhiêu cũng không đủ giải hận."

Cũng vào đúng lúc này, bên trong Đại Hoang quân, có người nhận ra một người trong số đó, hắn ta nhớ rất rõ, nắm chặt chiến đao trong tay, trực tiếp bổ mạnh một cái về phía đối phương.

Đầu người rơi xuống nền đất ngay tại chỗ.

"Giết!"

Không có thêm bất cứ lời thừa thãi nào nữa, mọi người đồng loạt ra tay, đám con dân Trần quốc này, bị xử trảm ngay tại chỗ.

Mà sau khi bị xử trảm, Đại Hoang quân tìm thấy trên người mấy người này có chút giấy cho vay, cho quân đội Trần quốc vay lương thực miễn phí, những loại người này đối với Trần quốc mà nói, là yêu nước, nhưng đối với Đại Nguỵ, những loại người này tuyệt đối không thể buông tha.

Lúc này, toàn bộ Trần quốc, ánh lửa sáng rực cả trời xanh.

Máu tươi nhiễm đỏ cả Trần quốc, con dân Trần quốc chạy loạn khắp nơi, bọn chúng hoàn toàn bị dọa ngốc rồi, bị dọa điên rồi.

“Đừng giết ta, đừng giết ta, ta vô tội mà, ta vô tội thật mà.”

“Các người không được phép giết chúng ta, chúng ta là bách tính vô tội mà.”

“Vương triều Đại Ngụy, ta liều mạng với các ngươi.”

“Quốc quân Trần quốc, cứu chúng ta, cứu lấy chúng thần với.”

“Quốc quân đang ở đâu? Tại sao không tới cứu chúng ta vậy?”

“Chúng ta là bách tính vô tội gặp phải chiến tranh, quốc quân, ngài vì sao không phái người tới cứu chúng ta chứ.”

“Chiến sĩ Trần quốc ta, tại sao lại yếu đuối vô dụng như vậy chứ? Tại sao không thể bảo vệ được chúng ta vậy?”

Giọng nói của dân chúng vang lên, tràn ngập phẫn nộ bi thương, cũng tràn ngập tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment