Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 798 - Chương 798: Đồ Thành! Đồ Quốc! Tuyên Chiến Đồng Nghĩa Với Tử Chiến! Trần Quốc Bất Lực Đứng Nhìn! (6)

Chương 798: Đồ Thành! Đồ Quốc! Tuyên Chiến Đồng Nghĩa Với Tử Chiến! Trần Quốc Bất Lực Đứng Nhìn! (6)

Một khắc.

Hai khắc.

Ba khắc.

Vừa tròn ba khắc đồng hồ, Đại Hoang quân tử thương vô số, nhưng vẫn chưa thể mở được cổng thành.

“Viện binh phiên vương, tiến về đại môn của ba thành khác, giết!”

Giọng nói của Bắc Dương hầu lại một lần nữa vang lên.

Chủ lực khắp nơi đã tập trung hết ở cổng thành Đông, bây giờ thời cơ chín muồi, có thể tăng thêm binh tấn công những thành khác.

Rầm rầm rầm!

Nhìn về phía Đại Hoang quân cực kỳ oanh liệt, viện binh phiên vương các nơi cho dù trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ, cũng đều bay hết.

Bọn họ đều là tướng sĩ, đều là con dân Đại Ngụy.

Hi sinh vì tổ quốc, là vinh quang chí cao vô thượng của chúng tướng sĩ.

Ý chí của Đại Hoang quân, lan truyền tới bọn họ, giờ phút này đâu, tướng sĩ phiên vương các nơi, buông bỏ toàn bộ ý nghĩ ly gián.

Không chỉ đơn thuần là bị truyền động lực rồi, mà tất cả những lời Bắc Dương hầu vừa mới nói, khiến bọn họ ý thức được, trận chiến này cho dù chỉ góp mặt không góp sức cũng vô dụng.

Bởi vì là tử chiến.

Bọn họ nếu như muốn trốn, Kỳ Lân quân và Thiên Tử quân ở phía sau, tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ.

Đây chính là âm mưu của Hứa Thanh Tiêu.

Không sợ bọn họ không góp sức, trừ khi bọn họ cho dù có chết, cũng không muốn đánh trận.

Nhưng loại tình huống thế này rõ ràng là không thể được.

Bọn họ cũng không phải bọn ngốc.

“Các vị huynh đệ, đừng nghĩ nhiều nữa, trận này không lên cũng phải lên, mà còn phải đem mạng lên cược, thắng rồi, chúng ta cũng không phải chịu thiệt, nếu như thua, mạng chúng ta cũng không còn.”

“Giết!”

Trong đám viện binh phiên vương, có người lớn tiếng hô vang, cảnh cáo mọi người, nói rõ ý nghĩa của trận chiến này.

Âm mưu của Hứa Thanh Tiêu không teej, nhưng có một điều cần phải nói là, mặc dù bọn họ là tướng sĩ của phiên vương, tranh đấu bên trên, không liên quan gì tới bọn họ.

Hộ gia vệ quốc, là chức trách của bọn họ, bất kể là thế lực của ai đi nữa, có một điểm không thể chối bỏ được.

Đó chính là, bọn họ là con dân Đại Ngụy, tướng sĩ Đại Ngụy!

Giết đi!

Giờ khắc này, ba trăm vạn binh tướng sĩ phiên vương chia làm ba đường, chém giết về phía ba cổng thành Nam, Bắc, Tây.

Mà cùng với sự tham gia của tướng sĩ phiên vương vào chiến trường.

Thế cục chớp mắt biến chuyển.

Đại Hoang quân gồng gánh áp lực lớn nhất, thu hút lực lượng chủ chốt của bốn cổng thành, hiện nay binh lực ở ba cống Nam, Bắc, Tây cực kì ít, mặc dù vẫn có thể khiến quân phiên vương thương vong một số lượng nhất định.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, không thể nào trấn áp được số lượng khủng khiếp như vậy được.

Trong một khoảng thời gian ngắn, quốc môn Trần quốc đã rơi vào thế cục loạn như cào cào.

Trận này, không có bất cứ một chiêu trò nào, chỉ có sự áp đảo về số lượng.

Bốn cổng thành, mỗi cổng thành đều có gần trăm vạn đại quân tấn công, lấy gì mà đánh?

Cho dù ngươi có giết được nhiều hơn nữa, con số trăm vạn, ngươi phải giết trong bao lâu đây? Chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng không giết được hết ấy.

Cuối cùng.

Hai khắc sau.

Cổng thành chính không thể tiếp tục thủ được nữa.

Sau khi một tiếng đùng vang lên, cổng thành cồng kềnh đổ xuống, đè chết không ít tướng sĩ Trần quốc.

Đại Hoang quân như lang như hổ xông vào trong thành.

Sau khi cổng thành bị phá đổ.

Tướng sĩ Trần quốc cũng không có gì phải sợ nữa rồi, trực tiếp giao đấu với Đại Hoang quân.

Đáng tiếc là, thực lực của Đại Hoang quân, vượt quá xa với tướng sĩ Trần quốc.

Công thêm việc Đại Hoang quân giống như hoàn toàn bị đọa ma vậy, về mặt sĩ khí đè bẹp tướng sĩ Trần quốc.

Hai bên giao chiến, thế cục gần như nghiêng về một phía.

Mà quốc đô Trần quốc.

Dưới tình huống như này, tất nhiên phải truyền tin vào cung đầu tiên.

Trong đại điện.

Một mảnh tĩnh lặng.

Không ai ngờ tới, Đại Nguỵ lại hung bạo như vậy, không tiếc bất cứ giá nào, phá thành giết địch.

“Truyền lệnh xuống dưới, từ bỏ thành quốc môn.”

Quốc quân Trần quốc trực tiếp hạ mệnh lệnh xuống, hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp này, nhưng không ngờ Đại Nguỵ lại đánh đổ thành nhanh vậy.

Nhưng vậy thì đã sao? Cùng lắm cũng chỉ là hi sinh tướng sĩ mà thôi.

Điều này không ảnh hưởng đến căn cơ Trần quốc.

Nhưng chính vào lúc này, âm thanh của Bắc Dương hầu, truyền đến khắp nơi trong quốc đô Trần quốc.

“Quân lệnh triều đình!”

“Không bỏ sót bất cứ một thành nào của Trần quốc.”

“Đồ bách tính một thành!”

“Mười thành không tha.”

“Đồ bách tính mười thành.”

“Không tha cho bất cứ người nào của Trần quốc.”

“Đồ quốc diệt chủng.”

Sau khi giọng nói này vang lên.

Trong đại điện hoàn toàn chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc.

Cho dù là Quốc quân Trần quốc, vừa nghe thấy những lời này xong, cùng ngơ ra ngay tại chỗ.

Bảy mươi hai phủ Trần quốc.

Hỗ trợ lẫn nhau, mất đi một phủ, hoàn toàn không cần lo lắng, đằng sau còn bảy mươi mốt phủ, quân đội Đại Nguỵ, nếu như muốn dùng mạng để đổi, cũng phải có nhiều chừng đó mạng mới được.

Thực sự muốn dùng mạng chơi, viện quân các nước cộng thêm tướng lĩnh Trần quốc, dùng trạng thái thủ thành, về cơ bản không có gì phải sợ.

Chỉ cần bách tính không chết, vậy thì không cách nào có thể tổn hại đến nguyên căn Trần quốc được.

Thêm nữa, Đại Nguỵ càng kiêu ngạo, bách tính lại càng coi chúng là thù địch.

Nhưng không ngờ được rằng.

Đại Ngụy không chỉ mở đầu trận chiến bằng tử chiến.

Còn muốn đồ cả thành ư?

Chuyện này... bọn họ không ngờ tới.

“Lũ súc sinh!”

Quốc quân Trần quốc gằn giọng.

Từ khi thái tổ làm qua việc đồ thành, bảy trăm năm cũng chưa từng nghe qua chuyện đồ thành, trừ bọn Man Di phương bắc có thể ra tay tàn độc như vậy ra.

Không có bất cứ một quốc gia nào làm ra chuyện thương thiên hại lý như này.

Đặc biệt là Đại Ngụy, đây là quốc gia đứng trên các quốc gia khác.

Nếu như đồ thành đồ quốc.

Chuyện này đối với Đại Ngụy mà nói, cũng không phải một chuyện vinh quang gì.

Thậm chí mệnh lệnh của triều đình, không bằng nói là mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu đi.

Hứa Thanh Tiêu hắn điên rồi sao?

“Đám các ngươi dám đồ bách tính Trần quốc ta, cô vương nhất định tiêu diệt hết các ngươi.”

Quốc quân Trần quốc gằn từng tiếng, đây không chỉ là một nỗi nhục nhã vô cùng lớn nữa, mà đã biến thành cuộc chiến diệt quốc rồi.

Hắn ta không ngờ được, chuyện lại biến thành nghiêm trọng như vậy.

Nhưng trong nội thành đầu tiên của Trần quốc.

Sau khi quân lệnh của Bắc Dương hầu được hạ xuống.

Giờ khắc này, quân đội Đại Ngụy cuối cùng cũng được thoải mái chân tay rồi.

Vốn bọn họ còn đang lo ngộ thương bách tính.

Nhưng bây giờ, bọn họ không có gì phải sợ nữa rồi.

Đặc biệt là Đại Hoang quân, chỉ cần nghĩ tới mấy ngày trước, bách tính Trần quốc dùng cách tự sát, hại bọn họ thương vong ba vạn huynh đệ.

Oán hận của bọn họ, trực tiếp xông thẳng lên đại não.

Chính thức thảm sát.

Bắt đầu rồi.

Bình Luận (0)
Comment