“Đi đi, truyền lệnh xuống dưới.”
“Ngày mai, đón nhận đại chiến.”
Bắc Dương hầu không nói nhiều nữa, hắn ta xua xua tay, cho chúng tướng lĩnh lui xuống truyền lệnh.
Trong đại doanh, chỉ còn lại một mình hắn ta.
Mà lúc này, Bắc Dương hầu lấy ra một tấm thiên chỉ, bắt đầu viết vài thứ lên đó, rồi để lên ngọn nến đốt cháy nó.
Hứa Thanh Tiêu đặc biệt để lại lời, lệnh cho hắn lúc chỉ còn một mình, đáp lại thư.
Khoảng một khắc sau.
Một tấm thiên chỉ mới xuất hiện.
Mà trên đó, chỉ có hai câu duy nhất.
“Cổng thành cho đầu hàng! Nếu không hàng!”
“Đồ thành!”
Lúc quân lệnh của Hứa Thanh Tiêu hiện ra, cả người Bắc Dương hầu hoàn toàn ngơ ra tại chỗ.
Đồ thành.
Này…Đại Nguỵ bảy trăm năm, chinh chiến không ngừng, kể cả lúc Bắc phạt, cũng chưa từng đồ thành lần nào mà.
Trừ năm đó lúc thái tổ lập quốc, từng đồ một thành trì ra, thì chưa từng làm ra chuyện trời đất không dung này thêm lần nào nữa.
Bắc Dương hầu đờ ra tại chỗ.
Nhưng nghĩ rất lâu sau.
Bắc Dương Hầu cắn răng, hắn ta không trả lời thư nữa.
Quân lệnh như núi.
Bản thân hắn làm theo là được.
Cứ vậy đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Giờ Tý đã đến.
Giọng của Bắc Dương hầu, truyền đi trăm dặm.
“Toàn quân xuất chiến!”
Âm thanh vang dội vang lên.
Ngay sau đó, năm trăm bảy mươi vạn đại quân, xuất phát về phía Trần quốc.
Số lượng người đáng sợ, trùng trùng ngàn dặm, đông đen kin kít, khiến người run rẩy.
Một cỗ khí thế đáng sợ xông thẳng lên trời xanh.
Nhịp chân của năm trăm vạn đại quân, chấn động đại địa, mỗi một bước vang lên như trời rung đất lở, rầm rập đáng sợ.
Mà lúc này.
Trên dưới Trần quốc đã chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến rồi.
Năm trăm bảy mươi vạn đại quân tập kết, bọn họ không sợ ư?
Tất nhiên sợ!
Nhưng bọn họ có bảy mươi hai phủ thành, hỗ trợ lẫn nhau.
Mà đây là thủ thành, chứ không phải giao chiến, nếu như chỉ thủ thành, thì có gì đáng sợ chứ?
Giờ Sửu!
Đại quân áp thành, trên dưới Trần quốc, không hề sợ hãi, song ở trên cổng thành, năm vạn cung tiễn giương cung hướng về phía đại quân Đại Ngụy lại không nhịn được mà run rẩy.
Đại quân Đại Ngụy trùng trùng điệp điệp kia, khiến ngươi lo sợ.
Tận mắt chứng kiến, tất nhiên khiếp sợ.
“Truyền lệnh của Quốc quân.”
“Toàn quân phòng ngự!”
“Trận chiến này! Quân ta nhất định phải thắng!”
Giờ khắc này, bên trong Trần quốc, một giọng nói vang lên, cổ vũ quân tâm.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Trống trận đì đùng, vang xa trăm dặm.
Mà cũng vào lúc này.
Quân đội Đại Nguỵ, cũng vang lên tiếng trống càng làm sục sôi tinh thần hơn.
Trăm tương lĩnh tiến lên trước.
Bắc Dương hầu thậm chí còn một mình xung phong lên trước, điều khiển chiến mã, tới bên dưới cổng thành.
Trong tay nắm lấy một phong thiên chỉ, giọng nói như sấm.
“Thánh chỉ của bệ hạ, Trần quốc là một chi của Đại Ngụy, niệm tình bách tính vô tội, nếu như quốc quân Trần quốc, hoàng thất nhất mạch, tự tử trước thành, trận chiến này, có thể tha cho Trần quốc tội làm phản, nếu không, dưới chân thiết kỵ, không còn đường sống.”
Giọng nói của Bắc Dương hầu truyền tới khắp các ngóc ngách Trần quốc.
Một đạo thánh chỉ này, mang theo ý sỉ nhục, cũng mang theo sự tự tin của Đại Ngụy.
Trong chớp mắt, trên dưới Trần quốc bùng lên phẫn nộ.
Khoảng một khắc sau.
Lời hồi đáp của Trần quốc vang lên.
“Vương triều Đại Ngụy, gian thần tràn lan, tiểu nhân Thủ Nhân, nhiễu loạn triều cương, Nữ đế Đại Ngụy, đức không xứng với vị, trận chiến lần này, là vì để Trần quốc có thể thoát ly.”
“Trận này! Coi như tử chiến! Trên dưới Trần quốc, cùng chung mối thù, giương cao quốc uy ta, tiêu diệt Ngụy tặc.”
Đây là câu trả lời của Trần quốc, ngang tàn mà kiêu ngạo.
Sau khi vừa nghe xong những lời này.
Trong mắt Bắc Dương hầu ngập tràn sự khinh bỉ.
Liếc mắt nhìn sắc trời, đã rất nhanh sẽ tới giờ Mão.
“Toàn quân đợi lệnh.”
“Đại Hoang quân xuất chiến!”
Bắc Dương hầu hô lớn, giây phút này đây, chín mươi vạn Đại Hoang quân dồn dập bước ra khỏi hàng, tập trung cách thành mười dặm.
Mà trong quốc môn Trần quốc, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.
Cung tiễn thủ, máy bắn đá, dầu hoả, các kiểu vũ khí thủ thành, đều đã chuẩn bị ổn thoả cả.
Cuối cùng.
Giờ Mão một khắc cũng đã điểm.
Bắc Dương hầu vung trường thương trong tay, chỉ về phía quốc môn Trần quốc, giọng nói vô cùng lạnh lùng, tràn ngập sát khí.
“Toàn quân nghe lệnh!”
“Trận này, là trận chiến vì quốc uy Đại Ngụy.”
“Bệ hạ có chỉ, trận này, không được phép lui.”
“Phàm là người lui binh, giết không tha!”
“Đại Ngụy uy võ!”
“Giết!”
Đến giờ phút này, Bắc Dương hầu mới nói ra mệnh lệnh của triều đình, hắn ta không để cho tướng lĩnh có bất cứ chuẩn bị tâm lý nào.
Mà sau khi âm thanh bạo ngược của hắn ta vang lên.
Chín mươi vạn Đại Hoang quân, không suy nghĩ thêm bất kì điều gì nữa, một tiến không lùi, xông về hướng quốc môn Trần quốc.
Thời khắc này, trống trận vang lên, tiếng hô giết, tiếng ngựa hí vang, trong chớp mắt hoà lẫn vào nhau.
Giây phút đại chiến cuối cùng cũng bạo phát rồi.
Đùng đùng đùng!
Từng viên đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống, dập chết không ít tướng sĩ.
Dầu hỏa sớm đã nhuộm đen tường thành rồi, ngọn lửa ăn tươi nuốt sống người, khiến ai nấy sợ hãi, nhưng lại không khiến Đại Hoang quân lui bước.
Các tướng sĩ chìm trong máu nóng quyết chiến.
Bọn họ vào giây phút này đây, quên hết tất cả mọi thứ.
Cái gì mà đau đớn, cái gì mà chết chóc, bọn họ chỉ biết bản thân là tướng sĩ Đại Ngụy, chỉ biết rằng, trận chiến này, liên quan đến vận mệnh của Đại Ngụy.
Nếu như chiến bại rồi.
Đại Ngụy cũng sẽ vong.
Phía sau bọn họ, là con dân Đại Nguỵ.
Tiếng trống trận làm sục sôi lòng người giờ phút này đây, vô cùng hùng dũng.
Chín mươi vạn đại quân, dùng cách thức liều chết, xông thẳng tới dưới quốc môn Trần quốc.
Một cái giá mây xuất hiện, vũ khí công thành cực kì lớn, bị Đại Hoang quân dùng mạng sống để đổi lấy, vận chuyển đến cổng thành.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Cổng thành bạo động, khí thế của Đại Hoang quân quá khủng khiếp rồi.
Đây là điều mà trên dưới Trần quốc không hề nghĩ tới.
Vốn cho rằng chỉ là một trận đại chiến mang tính thăm dò, nhưng không ngờ tới là, Đại Nguỵ muốn tử chiến.
Mỗi một câu của Bắc Dương hầu truyền vào trong tai của chúng tướng sĩ, thúc dục ý chí chiến đấu của bọn họ, cũng giúp cho họ quên đi cảm giác sợ hãi.
Cộng thêm chuyện mới xảy ra trước đây vài ngày, tam đại quân sớm đã mang hận trong lòng rồi.
Hôm nay trên chiến trường, vừa là bảo gia vệ quốc, cũng vừa là thay họ xả cơn giận.
Đối mặt với cách chiến đấu điên cuồng của Đại Hoang quân.
Tướng sĩ trên quốc môn Trần quốc hơi sợ hãi rồi, sau khi cung tiễn thủ rơi vào trạng thất thần trong giây lát, tỉnh táo lại liền vạn tiễn phóng ra.
Không biết có bao nhiêu Đại Hoang quân bỏ mình dưới làn mưa.
Máy bắn đá bắn ra từng viên từng viên đá khổng lồ, đè chết một mảng.
Dầu hỏa bùng cháy, phải có hàng ngàn tướng sĩ bị ngọn lửa kia nuốt chửng.
Nhưng ý chí của Đại Hoang quân đáng sợ vô cùng.