“Bẩm chư vị đại nhân, bách tính Trần quốc không biết vui mừng đến mức nào, bọn chúng còn đứng trên thành lầu, cười to vang trời, nhìn quân ta bằng ánh mắt đầy căm thù.”
Đối phương trả lời.
“Được rồi.”
“Không cần nói thêm nữa.”
“Nói với Xạ Dương hầu, không được phép tham chiến.”
“Chu thượng thư, viết thêm một đạo thánh chỉ nữa, ta muốn giờ này ngày mốt, ta muốn viện binh từ phiên vương các nơi phải tập hợp hết ở chiến trường.”
“Muộn ba canh giờ, chém đầu thủ lĩnh.”
Hứa Thanh Tiêu lạnh giọng ra lệnh, hắn biết Trần quốc xem Đại Nguỵ là thù, nhưng không ngờ tới rằng, Trần quốc lại chơi chiêu này, dùng sinh mạng của bách tính để đổi lấy tính mạng của tướng sĩ Đại Nguỵ.
Một chiêu này mới thực sự độc ác.
Có điều trên chiến trường không có thứ gì gọi là độc ác hay không ác độc, chỉ cần thắng, cho dù có dã man hơn cũng không hề gì, giống với việc hắn hạ lệnh hạ độc vậy đó.
Chỉ có thể nói chúng ta đã quá xem thường nhân tính của Trần quốc rồi.
Nhưng như vậy cũng khá tốt, kế hoạch của hắn, cũng xem như chu đáo hoàn hảo.
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Người kia trả lời, tiếp tục truyền tin tức đi.
Cứ như vậy, đại điện chìm trong tĩnh lặng.
Mà cùng lúc đó.
Lãnh thổ Trần quốc.
Cổng thành đầu tiên, bốn năm ngàn bách tính, đứng trên cổng thành, gõ trống khua chiêng, bọn họ mừng vui reo hò, Đại Nguỵ chưa đánh, đã thương vong mất ba vạn, mà đối với Trần quốc mà nói, cũng chỉ là hy sinh đi hơn ngàn mạng người mà thôi.
Sĩ khí sôi trào dâng cao.
Trên tường thành, bách tính Trần quốc lớn tiếng kêu gào, chửi rủa tướng sĩ Đại Nguỵ.
Thù hận giữa hai nước, còn đáng sợ hơn mọi người tưởng tượng nhiều.
Mà tất cả việc này, chỉ vì một câu nói trào phúng của thái tổ năm đó, Trần quốc nhớ tới bảy trăm năm.
Nay chuyện này trong mắt bọn họ, cũng chỉ là báo thù rửa hận mà thôi.
Đại doanh ba quân.
Theo lệnh thiên chỉ được truyền tới, sắc mặt của mười hai vị liệt hầu không được tốt lắm.
Mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu, bọn họ không thể không nghe, nhưng hôm nay ăn một vố như vậy, bọn họ cũng không cam lòng.
“Bà mẹ nó, đám viện binh này đến giờ còn chưa tới, nếu như để lỡ mất thời gian, lão tử đánh chết bọn chúng.”
Quảng Dương hầu nhịn không được mở miệng mắng.
Mà những vị liệt hầu khác cũng rơi vào trầm lặng.
Bọn họ không có quyền khai chiến, chỉ có thể đợi viện binh tới tập hợp.
Nỗi hận trong đại doanh bị kiềm nén đến mức ngột ngạt.
Mà không khí của ba quân càng ngột ngạt hơn.
Chỉ là, bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bình tâm đợi chờ, đồng thời gia tăng phòng ngự.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Không bao lâu, ngày mới lại ló rạng.
Sáu mươi ba vị phiên vương, đã có hơn bốn mươi vị đến nơi, còn thiếu hơn hai mươi vị cuối cùng.
Viện binh phiên vương đến nơi tập kết, do Bắc Dương hầu quản lí, hai bên xảy ra chút tranh chấp, nhưng đến cuối cùng vẫn bị đám người Bắc Dương hầu trấn áp xuống.
Bọn họ thân là liệt hầu, không đàn áp được phiên vương là chuyện thường, nhưng thủ hạ của phiên vương, vẫn có thể trấn áp được.
Từng đoàn từng đoàn binh mã từ từ xuất hiện.
Viện binh từ phiên vương các nơi cũng dần dần đến nơi.
Cứ như vậy.
Lại qua thêm một ngày nữa.
Sau khi mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu được hạ xuống, phiên vương khắp nơi đúng là không dám làm chậm trễ thời gian, Hứa Thanh Tiêu ác đến mức nào, bọn họ đều biết cả.
Năm trăm bảy mươi vạn đại quân, xuất hiện bên ngoài Trần quốc, đông người như vậy, chiếm cứ mấy ngọn núi, đưa mắt qua nhìn, trùng trùng điệp điệp, đâu đâu cũng là đại doanh.
Mà theo sự xuất hiện của tướng sĩ.
Bắc Dương hầu nóng lòng gửi tin tức chiến báo cho Hứa Thanh Tiêu.
Trong quân doanh Đại Nguỵ.
Văn Hoa điện.
Lúc chiến báo của Bắc Dương hầu đến nơi.
Hứa Thanh Tiêu cũng nhanh chóng trả lời.
“Toàn quân chỉnh đốn chờ lệnh, ngày mai giờ Mão một khắc, công thành!”
“Đại Hoang quân làm tiên phong!”
“Viện quân phiên vương, Kì Lân quân, Thiên Tử quân, lần lượt xuất chiến.”
“Người nào lâm trận bỏ chạy! Giết!”
“Tướng lĩnh đào tẩu! Giết!”
“Người nào cản trở đường đi của quân đội! Giết!”
“Trận này! Giương cao sĩ khí, san phẳng Trần quốc.”
“Năm trăm bảy mươi vạn đại quân, chỉ còn lại một người, cũng đánh.”
Đây là mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu.
Trong mắt của rất nhiều người, hắn đang tập trung đại quân, muốn đánh trận lâu dài, muốn cùng Trần quốc lấy cứng đối cứng.
Nhưng trên thực tế, Hứa Thanh Tiêu căn bản chưa từng nghĩ tới việc đánh lâu dài, năm trăm bảy mươi vạn đại quân, hắn muốn dùng mạng để đổi, cho dù chỉ còn lại một người, cũng phải quét sạch Trấn quốc.
Bởi vì trận chiến này, có mối quan hệ rất quan trọng.
Đồng thời, Hứa Thanh Tiêu tận tay viết một phong thư, để Bắc Dương hầu trước khi công thành tuyên đọc.
Đợi đến khi hoàn thành tất cả việc này xong.
Việc còn lại, chỉ còn chờ đợi tin tức mà thôi.
Đại chiến ngày mai!
Hứa Thanh Tiêu nói Xạ Dương hầu bất cứ lúc nào cũng có thể dùng thiên chỉ để liên lạc.
Không được làm lỡ quân cơ.
Rất nhanh thôi.
Một trăm dặm ngoài Trần quốc.
Trong đại doanh ba quân.
Sau khi Bắc Dương hầu nhận được quân lệnh thiên chỉ của Hứa Thanh Tiêu.
Không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Không chỉ ông ta, tất cả các vị tướng trong đại doanh cũng không nhịn được mà hít một hơi.
Không ai nghĩ tới rằng, Hứa Thanh Tiêu có thể đưa ra một mệnh lệnh thế này.
Tử chiến.
Chỉ một lần, san phẳng Trần quốc sao?
Chuyện này…có hơi ác nha.
“Xạ Dương hầu, chuyện này…”
Có người lên tiếng, trong cách nói chuyện thể hiện rõ có chút do dự.
“Này cái gì mà này?”
“Mệnh lệnh của Hứa đại nhân, chúng ta làm theo là được.”
“Chư vị, trận chiến lần này, có liên quan đến quốc uy của Đại Nguỵ, liên quan đến sống chết của Đại Nguỵ, bản hầu không sợ ai cả, chỉ sợ đám điên kia.”
“Bổn hầu biết, các vị cùng tướng lĩnh phiên vương các nơi có quan hệ không tệ, hôm nay đi khuyên họ một lượt cả đi, bất kể bọn họ có mang trong lòng tâm thế thế nào đi nữa.”
“Trận chiến này, liên quan đến sống chết của mỗi người chúng ta, cũng liên quan đến sự sống còn của Đại Nguỵ, dù có tranh thế nào đi nữa, dù có đấu đến đâu, nếu như chúng ta xảy ra nội chiến, giang sơn Đại Nguỵ chắc chắn không thể giữ lại được nữa, ta và các vị cũng sẽ trở thành tội nhân của Đại Nguỵ.”
“Trên sử sách, một câu vô năng, bèn trở thành trò cười của chúng ta tới ngàn năm.”
Bắc Dương hầu chân thành nói, hắn ta biết tướng lĩnh phiên vương các nơi có tâm tư gì trong lòng.
Cho nên, hắn ta đặc biệt nhắc nhở một câu, đánh vỡ tất cả những suy nghĩ không thực tế.
Trận chiến này, nếu như bại rồi.
Không ai có được kết cục tốt cả, cho dù có sống sót đi chăng nữa, Đại Nguỵ cũng tàn rồi.
Nghe thấy lời này, chúng tướng lĩnh đều đồng loạt gật đầu.