Mưu sĩ tiếp tục nói, khiến cho ánh mắt của Tô Nam vương chớp lên một tia sáng, qua một hồi, Tô Nam vương gật đầu nói.
“Nếu đã vậy, thì cứ làm theo cách của ngươi đi.”
“Có điều tên Hứa Thanh Tiêu này…ha, muốn thông qua một chiêu này mà trấn áp phiên vương chúng ta sao? Hắn ta vẫn còn non lắm.”
“Ngoài mặt Tô Nam vương ta chỉ có hai mươi lăm vạn binh mã, nhưng binh mã ta ngấm ngầm giữ lại, Hứa Thanh Tiêu ngươi biết không? Một nửa binh lực, cho dù có bị diệt hết rồi, thì có thể ra sao chứ?”
Lời nói đầy tự tin của Tô Nam vương vang lên.
Tiện thể đồng ý với lời của mưu sĩ.
“Vương gia anh minh.”
Người nọ gật gật đầu, sau đó chắp tay đi sắp xếp chuyện này.
Cứ như vậy.
Phiên vương khắp nơi, bắt đầu lục tục phát binh.
Kết cục của Trấn Tây vương là thảm nhất, phát binh rồi vẫn bị mắng, phiên vương khác ngay lập tức phát binh, mặc dù trong lòng không phục, cũng cảm thấy ấm ức, nhưng đối mặt với dân ý như dòng nước lũ này, bọn họ vẫn là phải quy phục thôi.
Mà trong Văn Hoa điện Đại Nguỵ.
Từng tiếng từng tiếng vang lên.
“Báo, Tô Nam vương phái mười vạn binh, hỗ trợ tam quân!”
“Báo, Hoài Tây vương phái mười vạn binh, hỗ trợ tam quân!”
“Báo, Vân Đông vương phái mười vạn binh, hỗ trợ tam quân!”
Tác dụng của Văn báo Đại Ngụy, vào lúc này đây phát huy triệt để công dụng, điều khiến dân ý của bách tính Đại Ngụy, chỉ đơn thuần dùng một chiêu, bèn có thể trấn áp được phiên vương các nơi vô cùng ấm ức.
Đây chính là thanh kiếm của dân ý.
“Báo! Hứa đại nhân, lần này tập hợp được tổng cộng ba trăm vạn tương sĩ từ phiên vương, viện binh đánh Trần quốc!”
Khi giọng nói kia vang lên, Hứa Thanh Tiêu cũng thu lại tầm mắt từ trên sa bàn.
Ba trăm vạn tướng sĩ.
Về mặt số lượng đúng là không ít, nghe có vẻ rất nhiều, nhưng trên thực tế so với dân số của vương triều Đại Ngụy, thì không đáng để nhắc tới.
Mà đối với sáu mươi ba vị phiên vương này, dù ít dù nhiều Hứa Thanh Tiêu cũng đều có nghiên cứu qua, thực sự nắm thực quyền binh lực của riêng mình chỉ có khoảng ba mươi vị, còn ba mươi mấy vị phiên vương còn lại, có một lượng tướng sĩ nhất định, nhưng số lượng không nhiều, người có ít nhất cũng có khoảng năm vạn.
Tập kết được ba trăm vạn tướng sĩ, đã là rất nhiều rồi.
Cộng thêm hai trăm bảy mươi vạn tướng sĩ của Đại Ngụy, tức là có tổng cộng năm trăm bảy mươi vạn.
Một con số không lồ như vậy, đã không còn đơn giản chỉ là càn quét Trần quốc nữa rồi.
Hứa Thanh Tiêu muốn nhân lúc khí thế còn hừng hực, nhổ tận gốc rễ, để lần chiến loạn này, hoàn toàn được bình định.
Thậm chí lần này Hứa Thanh Tiêu phái phiên vương viện binh, thực sự không phải vì muốn tiêu hao thực lực của phiên vương.
Nếu như thực sự muốn làm yếu đi vây cánh của phiên vương, hoàn toàn không cần phải làm tới nước này.
Binh của phiên vương, cũng là con dân Đại Ngụy, đẩy con dân Đại Ngụy vào chỗ chết, đây không phải là đầu óc có vấn đề rồi sao?
Cách thức để đối phó với đám phiên vương này có quá nhiều, bản thân hắn nay đã nắm trong tay dân ý, chỉ là tùy tiện thăm dò một chút, bèn có thể đàn áp đám phiên vương kia kêu khóc thấu trời xanh.
Đợi đến khi Đại Ngụy thực sự trở nên lớn mạnh rồi, mối nguy phiên vương này, chỉ cần nhẹ nhàng xử lí cũng được.
Không cần tới mức đẩy bọn chúng vào chỗ chết.
Hứa Thanh Tiêu tập hợp đại quân lớn như vậy, thực ra chỉ có một mục đích duy nhất, tiêu diệt toàn bộ Trần quốc, dùng nó làm hồi trống đầu, dẹp hoàn toàn mối loạn dị tộc.
“Truyền lệnh, toàn quân chỉnh đốn nghỉ ngơi, đợi viện binh phiên vương, khoảng thời gian này, phòng thủ cẩn mật, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hạ xuống quân lệnh.
“Rõ!”
Người kia nói, sau đó bèn rời đi.
Mà ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu, lại rơi vào vị trí của bảy mươi hai phủ Trần quốc.
“Thủ Nhân, trận này chỉ sợ rằng sẽ là một trận ác chiến.”
An Quốc công ở bên cạnh mở lời, ông ta nhìn bảy mươi hai thành, cũng không biết nên nói gì nữa.
Phàn quốc, Đường quốc, A Mộc Tháp, Đột Lương trước đây, Hứa Thanh Tiêu có thể dùng mưu kế để công hạ.
Mà Trần quốc này, bảy mươi hai phủ, kiên cố vững trãi, vốn dùng để phòng ngự kẻ địch, cộng thêm quân địch còn có chuẩn bị trước, trận lần này, chỉ sợ rất ác liệt, dù có dùng mưu kế gì đi nữa cũng không có tác dụng.
“Ừm.”
“Đúng là một trận ác chiến.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, đối với trận chiến với Trần quốc, Hứa Thanh Tiêu có cách nghĩ của riêng mình.
Một suy nghĩ cực kì to gan.
Nếu như bản thân hắn làm, chỉ sợ người trong thiên hạ lại được một trận ồn ào.
Mà nếu như hắn không làm, sẽ bất lợi với toàn bộ chiến cục.
Bỏ đi.
Đều đã đến bước này rồi, bất luận thế nào, cũng không thể hối hận được nữa.
Hứa Thanh Tiêu không nói.
An Quốc công ở bên cạnh chỉ nhìn một cái, sắc mặt đã hiện ra chút trầm mặc.
Cứ như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tin tức chiến báo cũng từng bức từng bức được đưa lên, về cơ bản đều là viện binh của vị phiên vương nào đã tới rồi, có một số phiên vương cách Trần quốc khá gần, chỉ trong thời gian một hai ngày, đều tới cả rồi.
Mãi đến ngày thứ ba.
Một tin tức không tốt được truyền đến.
“Báo!”
“Quân ta gặp phải tập kích, thương vong ba vạn.”
Chính vào lúc này, theo âm thanh của tin chiến báo này vang lên, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt trong đại điện đều thay đổi.
“Này sao có thể? Đại doanh tam quân có hai trăm bảy mươi vạn tướng sĩ, nếu như gặp phải đột kích, đối phương chắc chắn chỉ có một con đường chết, sao còn có thể thương vong tới con số vạn được?”
Chu Nghiêm lên tiếng, phản ứng đầu tiên của ông là không tin.
Hai trăm bảy mươi vạn đại quân tập hợp tại một nơi, đây là quang cảnh hoành tráng cỡ nào chứ? Nếu như Trần quốc phái quân đi tập kích, có thể nói bất kể từ phương diện nào đi nữa, người chết nhất định phải là tướng sĩ của Trần quốc.
“Bẩm thượng thư đại nhân, có vài ngàn bách tính Trần quốc, bọn họ giả vờ làm người chạy nạn, nhận được lòng tin của quân ta, quân ta muốn thăm dò tin tức nội bộ của Trần quốc, nhưng lại chưa từng nghĩ tới trên người đám dân đen này có dán Thiên lôi phù, thu lôi về, thương vong hơn vạn người.”
“Lúc này, toàn dân Trần quốc ăn mừng, sĩ khí quân ta đều bị giảm sút, Bắc Dương hầu xin lệnh, công thành trước.”
Người kia trả lời, kể chi tiết toàn bộ sự việc trong chiến báo.
Lời này vừa nói ra, biểu cảm trên gương mặt của tất cả mọi người đều trông rất khó coi.
“Đáng chết!”
“Thiên lôi phù? Đây là thứ đồ của vương triều Đột Tà.”
“Giá trị của thứ này không phải dạng vừa, bọn chúng đúng là dám đầu tư, vài ngàn tấm thiên lơi phù, còn có mạng của vài ngàn mạng người, lẽ nào bách tính Trần quốc không chút thương cảm nào sao?”
Mọi người lên tiếng, cảm nhận được sự giận dữ trùng trùng.